Chương 15: Những món đồ này đều do anh thanh toán
“Tưởng… Chủ tịch Tưởng, ông làm vậy là sao? Sao ông lại khom người với tên kiết xác này thế?”
Hà Quang Chiếu lắp bắp nói, hắn ta vô cùng hy vọng Tưởng Hiện chỉ là nhất thời lên cơn nên mới làm như vậy, nhưng bộ dạng trán đầy mồ hôi đã tố cáo sự hoang mang trong lòng hắn.
Bộp!
Một tiếng tát chói tai vang lên, Tưởng Hiện lạnh lẽo nhìn hắn ta: “Hà Quang Chiếu! Cậu chính thức bị đuổi khỏi vị trí người phụ trách cửa hàng Augustus ở Thiên Hải từ bây giờ, lập tức thu dọn đồ đạc rồi cút khỏi đây!”
“Không! Chủ tịch Tưởng, tôi đã làm việc ở công ty hơn 10 năm, không có công lao thì cũng có khổ lao, ông vì một tên kiết xác này mà muốn đuổi việc tôi ư? Tôi không phục!”
“Tên kiết xác?!”
Tưởng Hiện tức giận ra mặt: “Mở to mắt chó của cậu ra mà nhìn, người đang đứng trước mặt cậu là chủ sở hữu thẻ rồng vàng của ngân hàng thế giới, là khách hàng VIP cao cấp nhất của Augustus!”
“Chủ tịch Tưởng! Không phải ông nhìn lầm rồi đấy chứ!”
Hà Quang Chiếu chỉ vào chiếc thẻ: “Ai mà không biết, thân con rồng uốn quanh trên thẻ là màu vàng, còn cái này rõ ràng là màu đỏ thẫm!”
Tưởng Hiện khinh bỉ hừ một tiếng: “Cậu chỉ biết có tất cả 99 chiếc thẻ rồng vàng chứ không hề biết, trong đó có 9 chiếc thân rồng được in màu đỏ thẫm, nó tượng trưng cho sự tối cao trong những thứ tối cao, người nào sở hữu thẻ rồng vàng cũng đồng nghĩa với việc người đó chính là bá chủ của thế giới này, nhưng người sở hữu thẻ rồng đỏ thì lại là bá chủ của những bá chủ đó”.
Sắc mặt Hà Quang Chiếu nhất thời trắng bệch, dường như không thể tin nổi, hắn ta vẫn cố chấp cãi: “Nếu chiếc thẻ đó là đồ thật thì tại sao máy quẹt thẻ lại không nhận chứ?”
“Hừ! Thẻ rồng vàng có số dư hiển thị trên đó, bởi vì ngân hàng thế giới biết, dù bọn họ tiêu bao nhiêu thì chủ sở hữu chiếc thẻ vẫn được hoàn tiền, nhưng dù sao đi nữa, bọn họ vẫn phải trả tiền mua đồ!”
“Thẻ rồng đỏ thì không giống vậy, chủ sở hữu thẻ rồng đỏ không cần phải bỏ ra bất cứ đồng nào khi mua đồ, toàn bộ đều do ngân hàng thế giới thanh toán!”
“Đó là vì…”
Tưởng Hiện nhìn bộ dạng dửng dưng của Hạng Tư Thành, trong mắt ông ta lóe lên một tia khiếp sợ: “Người khác sẽ vì sở hữu được chiếc thẻ rồng vàng mà tự hào, còn ngân hàng thế giới sẽ vì được thanh toán cho chủ sở hữu thẻ rồng đỏ mà tự hào!”
“Vậy nên, chủ sở hữu thẻ rồng đỏ không cần phải quẹt thẻ, tất cả hóa đơn đều do ngân hàng thế giới thanh toán!”
Lời giải thích này của ông, khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc!
Mọi người đều không bị ngu, đương nhiên hiểu lời ông vừa nói nghĩa là gì.
Ngân hàng thế giới là nơi tụ hội những người giàu có quyền quý nhất, thế mà họ lại cảm thấy vinh hạnh khi được thanh toán giúp người khác, vậy thì người đó phải có thân phận tôn quý đến mức độ nào đây?
Hà Quang Chiếu chết đứng tại chỗ, đến cả nhân viên hướng dẫn mua hàng kia cũng đã co rúm người lại, ngã khuỵu xuống đất.
Hạng Tư Thành từ từ mỉm cười, nhìn về chỗ Hà Quang Chiếu và chỉ vào Vân Tịnh Nhã nói: “Tôi có thể lấy bộ quần áo này đi chưa?”
Hà Quang Chiếu rặn ra một nụ cười trông còn khó coi hơn cả mếu: “Anh… Đương nhiên là có thể ạ”
“Vậy tôi còn cần trả phí tổn thất không?”
“Tất… Tất nhiên không cần! Do tôi có mắt như mù, xin… Xin anh đừng để bụng”
Hà Quang Chiếu lúc này thật muốn tát mình mấy cái thật mạnh, người mà đến cả ngân hàng thế giới cũng phải cung kính, thì hắn là cái thá gì mà dám diễu võ dương oai trước mặt anh?
Nếu để người như anh ra tay, muốn dẫm chết hắn không phải đơn giản như dẫm chết một con gián hay sao!
Vào lúc hắn ta đang thấp thỏm bất an, Hạng Tư Thành lại nở một nụ cười vô cùng hòa nhã: “Con người tôi ấy à, lúc nào cũng rất lương thiện…”
Nghe được câu này, trong lòng Hà Quang Chiếu nổi lên hy vọng, nhưng câu tiếp theo đã khiến hắn rớt xuống giếng sâu vạn trượng: “Tôi trước giờ không phải loại mua đồ không trả tiền, nhưng cả người tôi giờ chẳng có đồng nào ngoại trừ chiếc thẻ này, anh nói xem, nên làm sao bây giờ?”
Hà Quang Chiếu sao có thể không hiểu lời của Hạng Tư Thành nghĩa là gì, hắn ta mồ hôi lạnh ròng ròng, nói: “Anh… Anh vừa ý với quần áo ở đây là phúc của tôi, làm sao có thể để anh bỏ tiền cơ chứ!”
“Bộ quần áo này để tôi… Tôi thanh toán, cũng coi như là xin lỗi anh!”
Hạng Tư Thành hài lòng gật đầu: “Cửa hàng này kinh doanh cũng không dễ dàng gì, cho nên khỏi cần giảm giá gì nữa!”
Hà Quang Chiếu cắn răng gật đầu liên tục, dùng 660 ngàn để cứu nguy lần này, xứng đáng!
Cứ tưởng thế là xong, ai ngờ Hạng Tư Thành lại đổi giọng, quay sang nói với Tưởng Hiện: “Chủ tịch Tưởng, tối nay tôi và vợ phải tham dự một buổi tiệc vô cùng quan trọng, thế nên là, không thể thiếu được khâu chuẩn bị trang phục tạo hình các thứ, ông nói xem có phải không!”
Tưởng Hiện hiểu ý của Hạng Tư Thành ngay lắp tự, nghiêng người cười đáp: “Có thể giúp anh chuẩn bị trang phục là vinh hạnh của Augustus chúng tôi!”
Không lâu sau, tất cả những thương hiệu, quần áo cao cấp nhất trong Augustus đều bày ra những sản phẩm sang trọng nhất của mình, nơi đây như biến thành một buổi tuyển chọn quy mô lớn, cùng với sự đóng góp của nhà tạo mẫu tài ba nhất, chỉ mất một khoảng thời gian ngắn, một đôi nam nữ tư thái ung dung hào hoa đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Đặc biệt là Vân Tịnh Nhã, cô khoác trên mình bộ quần áo 660 ngàn, đeo dây chuyền Swarovski trị giá 8 triệu, nhẫn của thương hiệu Vanny Love có giá 3 triệu, và kết hợp với chiếc vòng tay ngọc phỉ thúy tinh xảo trị giá 5 triệu, thể hiện được khí chất tuyệt vời mà cô vốn có, tôn vẻ đẹp lên ngưỡng cao nhất!
Còn về Hạng Tư Thành, ngoài bộ vest bản thiết kế đặc biệt trị giá 300 ngàn ra thì món đồ xa xỉ nhất anh mang trên người là chiếc đồng hồ hiệu Patek Philippe có giá 12 triệu.
Hạng Tư Thành vừa lòng gật đầu, sau đó mỉm cười nói với Hà Quang Chiếu: “Vậy phải cảm ơn sự hào phóng của tổng giám đốc Hà rồi!”
Câu này của anh khiến cho Hà Quang Chiếu nhất thời mông lung!
Hắn ta lắp ba lắp bắp nói: “Anh… Ý của anh là sao? Chẳng nhẽ tất cả những thứ này đều do tôi thanh toán à?”
Hạng Tư Thành gật đầu: “Nếu không thì anh cho là gì?”
Phịch!
Hà Quang Chiếu ngồi phệt xuống đất, hắn có thể bỏ ra 660 ngàn, nhưng những món đồ này cộng lại phải hơn 20 triệu, cho dù có bán cả người hắn đi thì cũng không đủ tiền trả!
Thiếu soái của chúng ta, trước giờ không phải là kiểu người “lương thiện” mềm lòng nha…
“À phải rồi, đừng quên lời tôi dặn, đồ giảm giá tôi không muốn dùng đâu nhé!”
Hà Quang Chiếu quỳ trên mặt đất, dập đầu cốp cốp van xin: “Xin anh hãy bỏ qua cho tôi, cho dù có bán tôi đi chăng nữa, thì tôi cũng không đủ tiền thanh toán mấy món đồ này!”
Hạng Tư Thành thờ ơ nói: “Thế thì liên quan gì đến tôi?”
“Còn nhớ hồi nãy anh đã nói gì không? Không đủ tiền thì có thể gán người trả nợ!”
“Chủ tịch Tưởng, việc còn lại giao cho ông, không vấn đề gì chứ?”
Tưởng Hiện lạnh nhạt nhìn Hà Quang Chiếu, cung kính đáp: “Quý khách yên tâm, trước khi Hà Quang Chiếu trả hết số tiền 20 triệu, chúng tôi sẽ làm mọi cách để lấy được tiền từ cậu ta!”
Khi về đến bãi đỗ xe khách sạn Ôn Tuyền thì trời cũng đã sẩm tối, nhìn thoáng qua thì nơi này giống như một triển lãm xe sang, chẳng hề có lấy chiếc nào dưới tiền triệu, mà xe Volkswagen của Hạng Tư Thành đang lái chỉ có hơn trăm ngàn, ngược lại rất khác biệt.
“Đâu còn chỗ nào đỗ xe!”
“He he… Đến lúc anh thể hiện kỹ thuật rồi!”
Lúc này, Vân Tịnh Nhã mới như người từ cơn kinh hãi tỉnh lại, cô bất chợt hỏi: “Hạng Tư Thành! Chuyện chiếc thẻ rồng đỏ đó là sao?!”
Hạng Tư Thành không thèm quay đầu, cứ thế cho xe tiến lên: “Thẻ rồng đỏ? Nhặt được chứ sao!”
Vân Tịnh Nhã tức thời giận xì khói: “Đó là thẻ rồng đỏ đấy, cả thế giới chỉ có đúng 9 chiếc, sao anh có thể may mắn đến mức nhặt được chứ? Anh nghĩ là tôi có thể tin…”
“Á!”
Còn chưa nói hết câu thì Hạng Tư Thành đột ngột phanh gấp, khiến cho Vân Tịnh Nhã giật mình hét lên một tiếng!
Đúng vào lúc anh vừa tìm được một chỗ đỗ xe còn trống, một chiếc xe thể thao bất ngờ vượt lên, không hề có ý định giảm tốc, nếu như không phải Hạng Tư Thành phanh kịp thì khi xảy ra va chạm, bên ghế phụ xe mình chắc chắn sẽ bị đâm nát bét!
Sắc mặt Hạng Tư Thành lập tức trở nên u ám đáng sợ!
Người ngồi ở ghế phụ đó chính là Vân Tịnh Nhã!
Bộp!
Chiếc xe thể thao mở cửa, một nam thanh niên bước ra, cả đầu gã ta nhuộm tím, một chân đạp vào cửa xe Volkswagen, kiêu căng nói: “Cút ra cho tao!”
----------------------------