Mục lục
Ông bố thiếu soái (full) – Hạng Tư Thành – Truyện tác giả: Vũ Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             “Hạng...Hạng Vấn Hà! Ông muốn làm gì?!”  

             Hạng Thiếu Quân vừa kinh sợ vừa tức giận, sự sợ hãi trong lòng khiến anh ta phải lùi lại hai bước: “Tôi là con trai trưởng nhà họ Hạng, lẽ nào ông không quan tâm đến quy định của tổ tiên, ra tay với tôi sao?”  

             “Quy định của tổ tiên?”  

             Hạng Vấn Hà khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Đó là quy định của tổ tiên mày, có liên quan gì đến tao?!”  

             “Ông...ông đang nói cái gì vậy! Lẽ nào ông không phải là con cháu nhà họ Hạng sao?”  

             “Tao là con cháu của nhà họ Hạng, nhưng cũng mang dòng máu nhà họ Thẩm!”  

             Sắc mặt Hạng Vấn Hà u ám cười một tiếng: “Nhà họ Hạng đã sắp hết thời, mày cho rằng có thể trụ bao nhiêu ngày nữa?”  

             “Nếu không phải thằng rác rưởi Hạng Tư Thành đột nhiên xuất hiện, nhà họ Hạng sớm đã bị chúng tao nắm trong lòng bàn tay, chúng tao có thể trở về nhà họ Thẩm trong vinh quang, được mang dòng máu chi chính, nào phải hàng ngày nhìn sắc mặt của bọn mày?”  

             “Ông nói cái gì? Lẽ nào các ông muốn diệt môn phản bội tổ tiên sao?”  

             Trên mặt Hạng Tư Thành hiện lên vẻ kinh ngạc sâu sắc, sau đó liền biến thành phẫn nộ, anh ta chỉ biết, đám người Thẩm Tuyết Liên muốn có được toàn bộ nhà họ Hạng, nhưng anh ta thật không ngờ, sau khi có được nhà họ Hạng, bọn họ lại muốn dâng cơ nghiệp ngàn năm của tổ tiên cho nhà họ Thẩm!  

             Việc này, đối với một người có quan niệm gia tộc sâu sắc như Hạng Thiếu Quân mà nói, là tuyệt đối không thể nén chịu!  

             Nhà họ Hạng do chi thứ nắm quyền, nhưng dù sao vẫn là nhà họ Hạng, nếu về tay nhà họ Thẩm, sự kế thừa ngàn năm nhà họ Hạng, sẽ hoàn toàn bị xóa bỏ!  

             “Ha ha...bây giờ mày biết thì còn có thể làm được gì? Mày cho rằng, hôm nay còn có thể sống để rời khỏi đây sao?”  

             Hạng Vấn Hà nhìn anh ta, hung dữ cười: “Cho dù là mày hay thằng vô dụng Hạng Tư Thành, không một ai có thể ngăn cản được kế hoạch chúng tao đã lập ra nhiều năm!”  

             Trong mắt Hạng Vấn Hà, sáng rực như lửa: “Nói thêm cho mày một bí mật, mày cho rằng, bà chủ nhà họ Hạng khi đó, tại sao lại đột ngột qua đời? Mẹ tao, tại sao lại được vào ở nhà họ Hạng, trở thành bà chủ kế nhiệm? Bố mẹ tội nghiệp của chúng mày, tại sao lại đột nhiên mất tích?”  

             “Nhà họ Hạng, đã đến lúc phải kết thúc!”  

             Giống như sấm sét giữa trời quang, đánh đến Hạng Thiếu Quân!  

             Sắc mặt anh ta tái mét, cả người run rẩy nhìn Hạng Vấn Hà: “Tất cả…tất cả những việc này đều là do các người làm?”  

             Hạng Vấn Hà cười một cách đáng sợ: “Có trách, thì trách lão già hồ đồ nằm liệt giường vô dụng đó, nếu không, bọn tao cũng sẽ không có cơ hội! Ha ha...”  

             Khuôn mặt Hạng Thiếu Quân bi phẫn: “Tôi phải nói với tất cả mọi người nhà họ Hạng, tôi phải vạch trần tội ác của các người, các người không xứng với dòng máu bá vương trên vai, các người là điều sỉ nhục của nhà họ Hạng!”  

             Hạng Vấn Hà hừ lạnh một tiếng, vẫy tay, năm mươi Bá Vương Vệ, lập tức bao vây lấy Hạng thiếu Quân, sát khí ngút trời, bao trùm lấy anh ta!  

             “Các người...các người lẽ nào đều không nghe thấy sao?”  

             Hạng Thiếu Quân chỉ vào Bá Vương Vệ đang nhìn chằm chằm như hổ đói ở xung quanh: “Bọn họ có dã tâm, muốn chiếm đoạt nhà họ Hạng, các người là Bá Vương Vệ của nhà họ Hạng, lẽ nào cũng muốn tạo phản sao?!”  

             Hạng Vấn Hà cười giễu cợt: “Hạng Thiếu Quân, mày biết tại sao vẫn giữ lại mày đến bây giờ mà không động đến mày không?”  

             “Bởi vì mày thật sự ngu ngốc đến đáng thương!”  

             Vừa nói, vừa lấy ra một tấm lệnh bài cổ xưa lắc trước mặt Hạng Thiếu Quân: “Bá Vương Vệ không có tình cảm, chỉ nghe mệnh lệnh để làm việc!”  

             “Người nào nắm giữ lệnh Bá Vương của nhà họ Hạng, người đó có thể ra lệnh cho Bá Vương Vệ!”  

             “Đừng vội, mày chỉ là người đầu tiên, người tiếp theo, chính là thằng vô dụng Hạng Tư Thành, sau đó, sẽ là mấy lão già vô dụng của nhà họ Hạng, đến lúc đó, những con cháu được gọi là bá vương chúng mày, có thể tụ họp dưới suối vàng rồi!”  

             Nói xong, trong mắt lóe ra một tia sát khí: “Giết...”  

             “Ha ha... không ngờ, đến muộn một chút, lại có thể nghe được một câu chuyện đặc sắc như vậy!”  

             “Thẩm Tuyết Liên đúng là khôn ba năm dại một giờ, cử tên vô dụng như ông đến, lẽ nào bà ta không biết, chỉ dựa vào mấy lời nói vừa rồi của ông, cũng đủ để kế hoạch mấy chục năm của các người, trôi theo dòng nước sao?”  

             Tiếng cười nói vang lên, Hạng Vấn Hà liền kinh hãi: “Hạng Tư Thành?!”  

             Sau đó nhìn thấy theo sau anh chỉ có một người đàn ông cường tráng mặc quần áo bảo vệ, liền cười khinh thường: “Hạng Tư Thành ơi Hạng Tư Thành, tao là tên vô dụng, vậy chẳng phải mày không bằng một tên vô dụng sao?”  

             “Chỉ mang một tên bảo vệ cỏn con đến, sao nào, đợi không nổi muốn xuống âm phủ luôn sao? Ha ha...”  

             “Tư Thành! Em mau đi đi!”  

             Hạng Thiếu Quân đột nhiên hoảng sợ, anh ta lớn lên ở nhà họ Hạng, đương nhiên biết được sự lợi hại của Bá Vương Vệ nhà họ Hạng, năm mươi người Bá Vương Vệ, chưa nói đến Hạng Tư Thành chỉ có một mình, cho dù cậu ấy có mang đến năm trăm người, kết quả cũng đều sẽ bị tiêu diệt!  

             Anh ta chết cũng được, nhưng Hạng Tư Thành không thể chết!  

             Nếu nhà họ Hạng bị tiêu diệt là kết cục đã định, thì Hạng Tư Thành chính là hy vọng cuối cùng của cả gia tộc!  

             “Đi? Đi chỗ nào?!”  

             Trong mắt Hạng Vấn Hà lóe lên ý định giết người: “Nếu đã tự dâng đến cửa, vậy thì hai anh em chúng mày, cùng nhau xuống suối vàng đi!”  

             “Khoan đã!”  

             “Sao vậy? Sắp chết đến nơi, muốn xin tha sao?”  

             Giọng nói mỉa mai của Hạng Vấn Hà, bỗng vang lên.  

             “Tôi vẫn còn một nghi vấn, hy vọng ông có thể trả lời!”  

             “Nói đi, nể tình mày sắp chết, tâm trạng của tao đang tốt, sẽ cho mày chết được rõ ràng!”  

             Hạng Tư Thành nhìn ông ta, cười nhẹ, mở miệng nói: “Các người, thực ra không có huyết thống nhà họ Hạng phải không?”  

             Lời vừa nói ra, Hạng Thiếu Quân bỗng kinh hãi: “Tư Thành, lời của em là có ý gì?!”  

             “Ha ha...Hạng Tư Thành, có thể khiến mẹ tao coi trọng như vậy, quả nhiên cũng có lý do!”  

             “Nếu ở lại nhà họ Hạng là mày mà không phải thằng vô dụng ngu ngốc Hạng Thiếu Quân, sợ rằng chúng tao không thể dễ dàng đạt được mục đích như vậy, đáng tiếc, ai bảo mày lại rời khỏi nhà họ Hạng sớm như thế, đến ông trời còn đang giúp chúng tao, nhà họ Hạng mày, sắp đến hồi kết rồi!”  

             “Mày nói không sai, chính xác chúng tao không có huyết thống nhà họ Hạng, lão già vô dụng nằm liệt giường kia, sao có thể sinh ra được những người ưu tú như chúng tao chứ?”  

             Nhìn thấy vẻ mặt kiêu ngạo đắc ý của Hạng Vấn Hà, khóe miệng Hạng Tư Thành nhếch lên, khẽ gật đầu: “Nếu đã như thế, thì tôi cũng không băn khoăn gì nữa!”  

             Trên mặt Hạng Vấn Hà hiện lên vẻ hung ác: “Hai thằng chúng mày, có thể xuống địa ngục rồi!”  

             “Bá Vương Vệ, ra tay!”  

             Dứt lời, một cơn gió lạnh thổi qua, tất cả mọi người, không ai nhúc nhích, trong tòa nhà bỏ hoang lúc này, yên tĩnh đến mức, một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe rõ!    

             Hạng Vấn Hà bỗng sợ hãi, nhìn Bá Vương Vệ, lắc lệnh bài trong tay: “Tao ra lệnh chúng mày ra tay, đều điếc hết cả rồi sao?!”  

             “Ra tay! Mau ra tay! Dùng phương pháp tàn nhẫn nhất giết chết bọn nó đi!”  

             “Ha ha...”  

             Hạng Tư Thành lật tay, một tấm lệnh bài cổ xưa xuất hiện, cười xán lạn: “Thật trùng hợp, thứ trong tay ông, hình như tôi cũng có...”  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK