Hai người nhanh chóng đến khu phố thương mại sầm uất, mua sắm dường như là thiên tính của phụ nữ, bất kể mình đã có bao nhiêu quần áo, một khi nhìn thấy đồ trong tủ kính cũng sẽ thích và lập tức lao đến.
Trong tay và trên vai Hạng Tư Thành nhanh chóng đầy các túi to túi nhỏ!
Hình như Vân Tịnh Nhã vẫn không hài lòng, vẫn ngó đông ngó tây tìm kiếm vật săn tiếp theo của mình.
“Cô bé, rất có tiền mà, cho anh vay tiêu đi!”, đúng lúc này, một giọng nói cắt ngang ánh mắt tìm kiếm của Vân Tịnh Nhã.
Mấy người ăn mặc hoa hòe hoa sói đến trước mặt Vân Tịnh Nhã.
Những người này chính là một đám xã hội đen chiếm giữ bảo kê ở đây quanh năm, nhìn thấy Hạng Tư Thành phía sau Vân Tịnh Nhã, xách đầy túi to túi nhỏ, họ biết cô chủ này nhất định là người giàu có.
Vì vậy họ chặn ở đây định lừa kiếm một món!
“Này! Cút ra, đừng làm phiền tâm trạng mua sắm của bản tiểu thư!”, Vân Tịnh Nhã nhàn nhạt nói.
Từ lúc ở bên Hạng Tư Thành, cô đã trải qua không ít những việc to việc nhỏ, vì vậy bây giờ cô cũng có thể bày ra dáng vẻ có chỗ dựa nên không sợ.
Hơn nữa còn học theo lời nói của cao thủ trong phim ảnh, nhưng nghe như vậy, mấy tên côn đồ lại thộn mặt ra.
Thậm chí họ nghi ngờ có phải cô chủ nhà giàu đều không biết chữ chết viết thế nào không?
Họ là một đám lưu manh lớn nhất ở đây, đàn em ở dưới không có một trăm thì cũng có bảy tám mươi người.
Mà những người này lại công khai cướp của cô chủ nhà giàu thì cũng có chỗ dựa lớn của họ.
Họ vốn không phải là bang phái chính quy, mà là một băng nhóm hoạt động linh hoạt.
Mục tiêu của họ đều là những cô chủ nhà giàu không đưa theo nhiều người bên cạnh, họ vừa xông lên, hoàn toàn có thể khống chế đối phương, lúc đó, cô chủ nhà giàu sẽ bị dọa sợ, ngoan ngoãn lấy tiền ra.
Đến lúc đó cô chủ nhà giàu thông báo người đến đây, lúc muốn báo thù, những người này sớm đã biến mất biệt vô âm tín, thậm chí đã chạy khỏi thành phố này.
Nhưng hình như hôm nay họ không may mắn lắm, có lẽ trước khi ra khỏi cửa không xem lịch rồi.
“Mời tránh ra, nếu không, tôi không khách sáo đâu!”, Hạng Tư Thành lập tức đi đến, lạnh lùng nói.
Bình thường, giọng nói của Hạng Tư Thành không phải như vậy, có lẽ từ nhỏ từng được rửa tội theo phật pháp, lòng anh không dao động bởi sự vật bên ngoài.
Cho dù gặp phải người khiêu khích trước mặt mình, cũng sẽ không kích được sự tức giận của anh.
Anh chỉ giả bộ tức giận, muốn dọa những người này, vì Hạng Tư Thành vốn không muốn ra tay với những tên phàm phu tục tử.
Thậm chí đánh ngã những người này, Hạng Tư Thành cũng sẽ cảm thấy làm bẩn tay của mình.
Nhưng có lúc thực sự là việc không như mong muốn, bạn càng không định ra tay, đối phương càng làm ra vẻ muốn ăn đòn, đợi bạn đến đánh.
“Làm sao cậu nhóc, mày muốn luyện tập với tao không?”, một tên dẫn đầu trong đám côn đồ hống hách nói.
Hạng Tư Thành không nói gì, mà trực tiếp phi chân ra, sau một tiếng kêu bức bối, người lên tiếng vừa nãy ôm bụng, đau đớn nằm rạp ra đất.