Mục lục
Ông bố thiếu soái (full) – Hạng Tư Thành – Truyện tác giả: Vũ Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 31: Đánh cược một phen

Ánh mắt lạnh lùng của Hạng Tư Thành nhìn chằm chằm vào hắn ta, giống như một thợ săn tàn khốc nhìn chằm chằm vào con mồi và sắp biến nó thành xác chết.

Hà Thiên Long hoàn toàn không sợ, thậm chí còn cười gằn: “Nhìn ánh mắt của mày kia, không phục à?”

“Hừ, chớ nói cậu đây bắt nạt mày nhé, ở phiên đấu giá của Hắc Ngũ gia, tao sẽ nể mặt ông ấy!"

Sau đó hắn ta chỉ vào một bàn cược cách đó không xa: “Cậu đây cho mày một cơ hội, chơi một ván, nếu cậu đây thắng, người phụ nữ này cùng sợi dây chuyền sẽ thuộc về cậu đây!"

Trong đáy mắt của Hạng Tư Thành thoáng hiện ra vẻ nghiêm trọng, một câu nói thôi nhưng mang đến không ít thông tin cho anh

Tống Chí Đông là người giàu nhất ở Thiên Hải, thuộc nhóm người ít ỏi đứng trên đỉnh của Thiên Hải, mà ông ấy và Hắc Ngũ gia không vừa mắt với nhau, đành phải tìm anh tới thay ông ấy tham dự phiên đấu giá lần này. Cũng có nghĩa là, thực lực của Hắc Ngũ gia ở Thiên Hải không hề thua kém Tống Chí Đông.

Còn chàng thanh niên khá trẻ tuổi này dám gọi ông ta là Hắc Ngũ gia ngay trong địa bàn của ông ta. Với cách xưng hô không hề tôn trọng này, nếu không phải hắn ta ngông cuồng đến mất não thì có nghĩa là thế lực sau lưng hắn ta lớn mạnh đến nỗi kể cả khi tiếng gọi “Hắc Ngũ gia” này lọt vào tai Hắc Ngũ gia, Hắc Ngũ gia cũng không dám làm gì hắn ta!

Đúng lúc này, Vân Tịnh Nhã kéo anh lại với vẻ mặt lo lắng, nhỏ nhẹ nói: “Hạng Tư Thành, anh đừng quên lời dặn của chủ tịch Tống, đừng rước chuyện thị phi, chúng ta đi thôi".

Hạng Tư Thành hờ hững hỏi: “Em nghĩ rằng, nếu chúng ta muốn đi, hắn ta sẽ dễ dàng thả cho chúng ta đi sao?”

“Hề hề... không sai!”

Hà Thiên Long cười hề hề một tiếng rồi nhìn về phía Vân Tịnh Nhã: “Người đẹp, trông em xinh xắn ngon nghẻ thế này, chi bằng tính tới chuyện đi theo anh đây, được không nè?"

Ánh mắt Hạng Tư Thành lạnh đi: “Nói thử xem, anh muốn cá cược thế nào”.

“Mày dám cá cược với tao thật hả?! Ha ha... lá gan to đấy!”

Trong đôi mắt của Hà Thiên Long đột nhiên lóe lên vẻ hứng thú.

“Chúng ta chơi trò đơn giản nhất, đổ xúc xắc!”

“Nhưng mà...” Hà Thiên Long quan sát anh từ trên xuống dưới, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường: “Thằng nhãi này, mày có tiền để cá cược với cậu đây không thế?”

“Nếu tôi đến được nơi này, làm sao mà thiếu tiền được?”

“Ha ha... được! Lát nữa đừng thua mất quần luôn nhé!”

“Đợi đã!”

“Sao hả? Hối hận à?”

“Nếu đã cá cược thì tất nhiên phải đặt điều kiện trước, anh đã nói ra điều kiện rồi, thế nếu tôi thắng thì sao, anh sẽ thế nào?”

“Mày cũng đòi thắng à?” Gương mặt của người đàn ông lộ rõ vẻ châm chọc: “Được, thế mày nói xem, mày muốn thế nào?”

“Đơn giản lắm! Nếu tôi thắng, anh sẽ phải lột hết quần áo, trần truồng chạy một vòng quanh nơi này!”

“Được! Cứ quyết định như thế đi!”

Người đàn ông kia chẳng nghĩ ngợi gì đã đồng ý, bởi vì hắn ta tự tin rằng mình không thể nào thua được.

Cô gái õng ẹo ở bên cạnh cũng không khỏi hừ nhẹ một tiếng, ngạo mạn nói: “Thằng nhãi này, tôi khuyên cậu nên ngoan ngoãn nhận thua đi, cậu chủ Hà của chúng tôi là cháu trai của vua cờ bạc thành phố Vịnh đấy, hàng trăm năm nay, nhà họ Hà chính là hậu duệ có thiên phú nhất!”

Hạng Tư Thành bỗng chốc bừng tỉnh, chẳng trách người đàn ông này kiêu ngạo thế. Nhà họ Hà ở thành phố Vịnh phát tài nhờ cờ bạc, kế thừa và phát huy qua hàng trăm năm, tích lũy gia sản đâu chỉ có vài nghìn tỷ. Mà ở vùng đất đặc biệt như thành phố Vịnh, có thể nói rằng, địa vị của người nhà họ Hà ở nơi này thậm chí còn cao hơn chính phủ một bậc.

Đám đông hóng chuyện bị thu hút bởi tiếng tranh cãi của hai người cũng phải hít một hơi lạnh khi nghe thấy thân phận của Hà Thiên Long, ánh mắt của họ khi nhìn về phía hắn ta bỗng chốc tràn đầy vẻ tôn trọng.

Mà vô số lời thì thầm to nhỏ cũng lọt vào tai Hạng Tư Thành.

“Cá cược với cháu trai của vua cờ bạc, người này có bị điên không nhỉ?”

“Nếu là tôi chắc sẽ cống nộp người phụ nữ của mình ngay lập tức. Đàn gái con gái đầy rẫy ra, nhưng cơ hội để tạo quan hệ tốt với cậu chủ Hà chỉ có một lần này thôi!”

“Đúng thế! Dám cá cược với cậu chủ Hà, chúng ta phải xem xem cậu ta thua đến mức không còn cái quần lót mà mặc như thế nào!”

Hạng Tư Thành không hề để tâm tới những lời bàn tán, hai hàng lông mày thoáng nhíu lại, lên tiếng đáp: “Được! Vậy cứ quyết định như vậy nhé!”

Bước tới trước bàn cá cược, người phục vụ đã đợi sẵn ở đó từ lâu lần lượt đặt ba cái cốc lắc xúc xắc xuống trước mặt đối phương. Phía trước mỗi cốc lắc đặt sáu viên xúc xắc.

“Thằng nhãi!”

Hà Thiên Long cầm sáu viên xúc xắc lên chơi đùa trong tay với vẻ thuần thục: “Đổ ba lần, mỗi lần cược năm mươi triệu, tính hai ván coi như thắng, mày có ý kiến gì không?”

Đám đông ố á cả lên, tuy rằng những người có thể đến đây đều sở hữu tài sản không hề ít, nhưng mỗi lần đặt cược năm mươi triệu tệ vẫn là một cái giá trên trời với đa số mọi người có mặt tại đó.

“Được!”

Hạng Tư Thành không có bất kỳ biểu cảm nào, bỏ sáu viên xúc xắc vào trong cốc, lắc bừa vài cái rồi đặt xuống.

“Xong rồi?”

Hà Thiên Long kinh ngạc hỏi.

Hà Tư Thành tò mò hỏi lại: “Lắc xúc xắc mà cũng chú trọng nhiều thứ vậy à?”

“Ha ha...”

Hà Thiên Long cười như nắc nẻ: “Xem ra hôm nay vận may của cậu đây không tệ nhé, gặp ngay phải “tống tài đồng tử”, nếu đã như thế, cậu đây cũng không khách sáo đâu!”

(Tống tài đồng tử: Ý chỉ kẻ tay mơ trong giới cờ bạc, chơi cờ bạc mà như tặng tiền cho kẻ khác và sòng bạc.)

Nói rồi quơ lấy sáu viên xúc xắc bỏ vào cốc lắc, cách lắc cốc màu mè và điệu nghệ mang theo phong thái rất cuốn hút, sau đó xúc xắc mới rơi xuống. Đám đông chăm chú nhìn rồi kinh ngạc ồ lên.

Sáu số sáu lù lù trước mặt!

Hà Thiên Long nhướn mày: “Số điểm của mày đâu?”

Hạng Tư Thành lật cốc một cách tùy ý, đám đông nhìn vào, lập tức phát ra một tràng cười ồn ào.

Một, ba, ba, năm, năm, sáu.

Tuy rằng số điểm cộng vào cũng không thấp, nhưng nhìn thôi cũng biết là số điểm lắc bừa mà có, hoàn toàn không hề ẩn giấu kỹ thuật gì đáng kể!

“Thằng nhóc này biết chơi không vậy? Ông mày lắc bừa cũng lắc được điểm cao hơn nó!”

“Ôi, tiếc ghê cơ, sao không để ông đây gặp được tống tài đồng tử như vậy nhỉ?”

Vân Tịnh Nhã ở bên cạnh cuống quýt lên, kéo Hạng Tư Thành và nói nhỏ: “Chủ tịch Tống chỉ cho chúng ta một trăm triệu tệ, nếu anh để thua hết vào cờ bạc thì nhiệm vụ chủ tịch Tống đã giao phó phải làm sao đây?”

Hạng Tư Thành mỉm cười an ủi cô: “Yên tâm, ván này chỉ do xui xẻo thôi, anh tin rằng vận may sẽ đứng về phía anh trong ván sau!”

Câu nói này lọt vào tai Hà Thiên Long khiến hắn ta cười ha hả: “Hóa ra mày còn tin vào vận may à? Đúng là nực cười chết đi được, thế thì cậu đây nói cho mày biết, gặp được tao, vận may của mày coi như hết sạch rồi nhé!”

“Thế thì chưa chắc đâu!”

Hạng Tư Thành mỉm cười bí hiểm, cầm lấy cốc lắc thứ hai, vẫn giống như lúc trước, lắc bừa vài cái rồi đặt lên bàn, mở cốc lắc ra.

Số điểm của ván này còn không bằng ván trước, cộng lại mới được mười bảy điểm.

“Thằng nhãi, mày thua chắc rồi!”

 

Tuy rằng số điểm cộng vào cũng không thấp, nhưng nhìn thôi cũng biết là số điểm lắc bừa mà có, hoàn toàn không hề ẩn giấu kỹ thuật gì đáng kể!

“Thằng nhóc này biết chơi không vậy? Ông mày lắc bừa cũng lắc được điểm cao hơn nó!”

“Ôi, tiếc ghê cơ, sao không để ông đây gặp được tống tài đồng tử như vậy nhỉ?”

Vân Tịnh Nhã ở bên cạnh cuống quýt lên, kéo Hạng Tư Thành và nói nhỏ: “Chủ tịch Tống chỉ cho chúng ta một trăm triệu tệ, nếu anh để thua hết vào cờ bạc thì nhiệm vụ chủ tịch Tống đã giao phó phải làm sao đây?”

Hạng Tư Thành mỉm cười an ủi cô: “Yên tâm, ván này chỉ do xui xẻo thôi, anh tin rằng vận may sẽ đứng về phía anh trong ván sau!”

Câu nói này lọt vào tai Hà Thiên Long khiến hắn ta cười ha hả: “Hóa ra mày còn tin vào vận may à? Đúng là nực cười chết đi được, thế thì cậu đây nói cho mày biết, gặp được tao, vận may của mày coi như hết sạch rồi nhé!”

“Thế thì chưa chắc đâu!”

Hạng Tư Thành mỉm cười bí hiểm, cầm lấy cốc lắc thứ hai, vẫn giống như lúc trước, lắc bừa vài cái rồi đặt lên bàn, mở cốc lắc ra.

Số điểm của ván này còn không bằng ván trước, cộng lại mới được mười bảy điểm.

“Thằng nhãi, mày thua chắc rồi!”



Hà Thiên Long nhìn anh với vẻ khinh thường, trên gương mặt hắn ta là nụ cười đắc thắng.

Hạng Tư Thành ung dung tự đắc, tiện tay bốc hạt dưa trên bàn, ngả người vào ghế, vắt chân lên thong thả cắn hạt dựa: “Cái này thì không chắc đâu nhé, cậu chủ Hà, đến lượt anh rồi đấy!”

“Hừ! Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vậy cậu đây sẽ cho mày thất vọng hoàn toàn luôn!”

Nói rồi hắn ta bắt đầu lắc cái cốc lắc thứ hai của mình, ngay khi ánh mắt chăm chú của đám đông đang đổ dồn về phía hắn ta, đáy mắt Hạng Tư Thành chợt lạnh đi, một hạt dưa đã bóc vỏ bắn ra ngoài với khí thế nhanh như vũ bão, chẳng khác nào viên đạn ra khỏi nòng.

Ngay khi Hà Thiên Long muốn úp cốc thì khuỷu tay đột nhiên tê rần, động tác khựng lại, xúc xắc đang chuyển động cực nhanh “xoạt” một tiếng rơi mất ba viên ra ngoài theo lực quán tính, mà động tác úp cốc cũng không kịp rút về do ảnh hưởng từ trọng lực, cốc lắc úp mạnh xuống bàn.

Chỉ trong thoáng chốc, sắc mặt của đám đông cực kỳ đặc sắc.

Biểu cảm vốn đắc ý của Hà Thiên Long bỗng chốc cứng ngắc lại.

Quy tắc trong cá cược là đã úp cốc thì không được hối hận!

----------------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK