Chương 136: Cậu chủ Chu định đi đâu thế
"Lại nhìn tiếp này, sau khi kẻ diễn vịt Donald đứng lên, hắn không đứng sang bên cạnh như những nhân vật hoạt hình khác, mà là nhanh chóng chen ra ngoài. Chúng ta nhìn tiếp vào thân hình của hắn đi, rõ ràng thân hình của hắn lớn hơn rất nhiều, hơn nữa trong quá trình chen chúc, loáng thoáng có thể nhìn thấy một bóng người nho nhỏ trước ngực hắn ta".
Nói đến đây, Từ Thông quay đầu nhìn Hạng Tư Thành: "Đội trưởng, anh nghĩ tới điều gì chưa?"
Hạng Tư Thành chấn động: "Phát lại một lần nữa đi!"
Từ Thông cười một tiếng, cầm điều khiển từ xa phát lại một lần nữa.
Mọi người lại nghiêm túc kề sát lại, xem kỹ lại một lần nữa.
Đúng thế, giống hệt với những gì Từ Thông nói.
Vậy thì bóng người trong bụng vịt Donald rất có thể chính là Yên Nhi.
Hạng Tư Thành và mọi người nhìn nhau bằng ánh mắt mừng rỡ, anh trực tiếp ra lệnh: "Dương Kiêu! Lập tức điều tra xem tên đó là ai!"
"Đội trưởng, ngay khi phát hiện ra tôi đã sai người đi điều tra rồi, chẳng bao lâu sẽ có tin tức ngay thôi".
Anh ta vừa dứt lời, cửa phòng bật mở ra, một đội viên hưng phấn nở nụ cười: "Đội trưởng! Bọn tôi điều tra ra rồi!"
Đôi mắt của Hạng Tư Thành sáng rực lên: "Nói!"
"Kẻ đó là một nhân viên làm tạm thời của Hoan Nhạc Cốc, tên là Vương Cường, trước kia là người làm nghề tự do, từng có tiền án ăn trộm, nhưng nghe nói trong nửa tháng đóng vai các nhân vật hoạt hình ở Hoan Nhạc Cốc, hắn cũng tuân thủ quy định lắm".
"Tôi đã chia các anh em đi tìm hắn rồi, đội trưởng cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ tìm ra hắn bằng tốc độ nhanh nhất có thể".
"Vua Bá!"
"Có!"
"Dẫn năm trăm thiết kỵ đi trợ giúp bọn họ, lục soát trải rộng, bất cứ một dấu vết nào cũng không được bỏ qua!"
"Rõ!"
Lúc này, đội viên vừa truyền tin tới do dự giây lát rồi nói tiếp: "Đội trưởng, ngoài tin này ra thì tôi còn nghe ngóng được một tin nữa".
"Tin gì? Nói!"
"Tin tức này nhận được từ một nhân viên làm việc trong Hoan Nhạc Cốc, người ấy tiết lộ với bọn tôi rằng trong mấy ngày qua, không chỉ có một mình Yên Nhi mất tích. Lúc trước cũng có hai cô bé mất tích, nhưng vì danh tiếng của mình nên Hoan Nhạc Cốc đã cho người nhà của hai cô bé ấy không ít tiền, vậy nên chuyện này mới không rộ lên, rất ít người biết, cũng không lộ ra ngoài".
Những người có mặt ở đây đều không phải kẻ ngốc, nghe xong, trên mặt bọn họ hiện lên nét khác thường.
Dương Kiêu sờ cằm, chậm rãi mở miệng: "Cũng có nghĩa là lần này con gái đội trưởng mất tích chưa chắc đã là nhằm vào đội trưởng, có thể đó là một vụ mất tích bình thường, vậy thì chỉ có một khả năng".
Trong mắt Hạng Tư Thành lóe lên tia sáng lạnh, anh gằn từng chữ một: "Buôn bán người!"
Dương gật đầu: "Rất có thể!"
Từ Thông ở bên cạnh nhướng mày lên: "Không đúng, nếu buôn bán người thì sao lại tới Hoan Nhạc Cốc? Ở đó nhiều trẻ con như thế, vì sao lại lựa chọn Yên Nhi?"
Hạng Tư Thành nghĩ tới một khả năng sâu xa hơn nữa.
Rất có thể tên Vương Cường chính là kẻ buôn bán người, nhưng chuyện bắt cóc Yên Nhi không phải là tình cờ, có thể gã đã bị kẻ khác sai sử.
Mà kẻ đã sai khiến gã chính là kẻ muốn đối phó với Hạng Tư Thành.
Nghĩ vậy, trái tim anh run lên, nếu như thế thì e rằng Yên Nhi sẽ gặp nguy hiểm mất.
"Mau lên! Tản quân ra!"
"Phong tỏa tất cả những tuyến đường ra vào thủ đô, cho dù đào ba tấc đất lên cũng phải tìm ra tên Vương Cường ấy cho tôi!"
"Rõ!"
Mọi người đồng loạt đáp lời.
Ảnh chụp của Vương Cường nhanh chóng bị tìm ra. Ngoại trừ quân của Hạng Tư Thành, trong tay những người hay lởn vởn trên phố cũng có ảnh của gã. Trong chuyện tìm người, có đôi khi những người hay lởn vởn như vậy mới là con mắt tốt nhất.
Tối hôm nay, thủ đô nhất định sẽ không bình tĩnh.
Mà giờ khắc này, tại Tân Cảng - một trong những bến cảng lớn nhất cả nước, thuộc thành phố Tân giáp ranh với thủ đô, trong một kho hàng hẻo lánh, một người đang quỳ trên mặt đất, khổ sở van xin: "Không! Đừng giết tôi!"
"Tôi đã làm những gì các người nói rồi, không góp công thì cũng góp sức!"
Trong mắt Chu Bân không có một chút tình cảm nào. Khẩu súng đã được gắn ống giảm thanh giơ lên, sau tiếng vang nặng nề, một bóng người ngã bịch xuống đất.
Nếu Hạng Tư Thành ở đây, nhất định anh sẽ nhận ra kẻ chết không nhắm mắt ấy chính là tên Vương Cường mà anh đang vất vả tìm kiếm.
Chu Bân cất súng đi rồi mở miệng: "Anh Yagyu, quân đội biên giới phía Bắc của Hạng Tư Thành đã vây kín đế đô rồi, hẳn là sẽ lan tới đây nhanh thôi. Tôi tốn bao công sức để tranh thủ thêm thời gian cho các anh, không nên lề mề nữa, mau chóng rời khỏi đây đi!"
Yagyu Hekan chống nạng, nghe thấy cái tên Hạng Tư Thành, trên mặt hắn ta hiện lên nét dữ tợn: "Các anh sợ hắn, nhưng tôi thì không!"
"Giữa tôi và hắn còn có món nợ máu sâu đậm chưa tính sổ!"
"Sau khi tôi đi, các anh hãy nói cho hắn biết con gái của hắn đang nằm trong tay tôi, muốn cứu nó thì tới đảo Uy tìm tôi!"
Khi nói câu ấy, trong mắt hắn ta lóe lên sát ý: "Chỉ cần hắn dám tới, tôi sẽ khiến hắn muốn sống không được, muốn chết không xong!"
Chu Bân nở nụ cười, nếu có thể mượn đao giết người, để Hạng Tư Thành và gia tộc Yagyu phang nhau, thế thì còn gì bằng! Hơn nữa, tốt nhất cả hai bên đều tiêu đời luôn đi, như vậy thì sẽ chẳng ai biết những chuyện mà bọn họ làm.
Chu Bân cất súng đi rồi mở miệng: "Anh Yagyu, quân đội biên giới phía Bắc của Hạng Tư Thành đã vây kín đế đô rồi, hẳn là sẽ lan tới đây nhanh thôi. Tôi tốn bao công sức để tranh thủ thêm thời gian cho các anh, không nên lề mề nữa, mau chóng rời khỏi đây đi!"
Yagyu Hekan chống nạng, nghe thấy cái tên Hạng Tư Thành, trên mặt hắn ta hiện lên nét dữ tợn: "Các anh sợ hắn, nhưng tôi thì không!"
"Giữa tôi và hắn còn có món nợ máu sâu đậm chưa tính sổ!"
"Sau khi tôi đi, các anh hãy nói cho hắn biết con gái của hắn đang nằm trong tay tôi, muốn cứu nó thì tới đảo Uy tìm tôi!"
Khi nói câu ấy, trong mắt hắn ta lóe lên sát ý: "Chỉ cần hắn dám tới, tôi sẽ khiến hắn muốn sống không được, muốn chết không xong!"
Chu Bân nở nụ cười, nếu có thể mượn đao giết người, để Hạng Tư Thành và gia tộc Yagyu phang nhau, thế thì còn gì bằng! Hơn nữa, tốt nhất cả hai bên đều tiêu đời luôn đi, như vậy thì sẽ chẳng ai biết những chuyện mà bọn họ làm.
Gió đêm lạnh lẽo, một con tàu không bật đèn bất chợt rít còi, nhổ neo rời bến, chậm rãi lái đi. Nhìn bóng tàu sắp rời khỏi bến cảng, Chu Bân nhếch môi cười. Bất chợt, bên tai hắn ta nghe thấy tiếng nổ, một tia sáng mang theo ánh lửa xẹt qua trước mắt, sau đó nở rộ rực rỡ. Khoang thuyền của con tàu kia bị nổ ra một lỗ thủng lớn, không nghe thấy tiếng động gì nữa.
Chu Bân quay đầu lại, trong ánh mắt hoảng sợ của hắn ta, Hạng Tư Thành ném khẩu súng cối trong tay đi, nhấc chân bước lên trước.
Đêm lạnh, nhưng giọng nói của anh còn lạnh hơn: "Cậu chủ Chu, đêm hôm khuya khoắt thế này, định đi đâu thế?"
----------------------------