Trước giờ Giang Bách Thần luôn rất trịnh trọng, và trong tiệc tối nay cũng vậy. Chỉ có điều ở đây có đủ mọi kiểu người, không biết có bao nhiêu thủ đoạn được bày ra trong bữa tiệc linh đình này.
Vân Tịnh Nhã khoác tay Hạng Tư Thành tới hội trường, thu hút không ít ánh nhìn.
Ban ngày, Hạng Tư Thành đã dùng thực lực của mình để nói với mọi người rằng anh không phải người tầm thường, cộng với thân thế bối cảnh của Vân Tịnh Nhã, bọn họ lập tức bị vây kín.
Hạng Tư Thành giỏi đánh nhau và đối phó với những kẻ ngạo mạn, đối mặt với những người tới nịnh bợ chèo kéo này, tuy rằng anh không quan tâm, nhưng ứng phó khá khó khăn.
May mà có Vân Tịnh Nhã, cô không phải là bình hoa di động, là tiểu thư nhà họ Diệp, không có chút bản lĩnh thì sao được. Trông mặt ngoài thì có vẻ như Hạng Tư Thành chỉ là vệ sĩ của Vân Tịnh Nhã, nhưng nếu ai chỉ coi anh là vệ sĩ của cô thì thật sự là mù rồi.
Giang Bách Thần luồn từ đám đông ra, đi tới bên cạnh Hạng Tư Thành rồi trêu chọc anh: “Cậu Hạng thấy sao? Hình như những vị khách quý này rất nhiệt tình với cậu thì phải”, Hạng Tư Thành trợn trắng mắt nhìn Giang Bách Thần, biết anh ta đang nói đùa nên cũng không để ý, thuận miệng nói: “Bao giờ mới chuyển tin tức cho tôi?”
Giang Bách Thần nâng ly nhấp một ngụm: “Ngày mai, người biết tin đã tới rồi, chắc chắn tin tức này đáng để cậu giúp tôi. Dù sao cậu cũng có tiềm năng như thế, tôi không định lợi dụng cậu, để rồi mất đi một người bạn đáng tin”.
Hạng Tư Thành biết Giang Bách Thần đang lôi kéo mình, nhưng anh cũng không phản bác. Con người Giang Bách Thần không đơn giản, nếu tin tình báo của anh ta đáng tin, làm anh cảm thấy hài lòng, sau này anh cũng sẵn sàng hợp tác với anh ta nhiều hơn. Nếu Giang Bách Thần âm thầm chơi đểu anh, vậy thì anh cũng không ngại có thêm một Lư Thiên Phong.
Bữa tiệc diễn ra rất thuận lợi, bầu không khí luôn rất sôi động. Ban ngày Lư Thiên Phong đi rồi là không thấy xuất hiện nữa, cũng không tới tham dự tiệc tối. Hạng Tư Thành không biết hắn ta lại đang lên kế hoạch giở trò hay là thực sự yên phận rồi, tóm lại binh đến tướng chắn, nước tới đất ngăn, gặp chiêu nào ta xào chiêu nấy, một nhà họ Lư nhỏ bé cũng chẳng gây ra sóng gió gì được.
Vân Tịnh Nhã trò chuyện vui vẻ với mấy cô tiểu thư khác. Giữa các tiểu thư quý tộc luôn có rất nhiều đề tài, nhưng đừng nghĩ rằng bọn họ là bình hoa di động chỉ biết trò chuyện về đồ trang điểm túi xách các thứ, đó chỉ là suy đoán nông cạn của dân chúng bình thường về xã hội thượng lưu. Các tiểu thư quý tộc tụ lại với nhau sẽ biết cách moi móc thông tin của các gia tộc, thậm chí rất nhiều vụ hợp tác đều bắt nguồn từ những cô tiểu thư này, cũng có một vài gia tộc suy yếu là bởi vì bất cẩn để lọt tin tình báo ra ngoài.
Bữa tiệc diễn ra suôn sẻ, đến khi một tiếng nổ vang lên đột ngột.
Các biện pháp phòng vệ của khách sạn này không tệ, dù sao cũng là nơi tụ tập nhiều người có quyền có thế như vậy, các môn phái có vệ sĩ của riêng mình, nhưng sau tiếng nổ này, mọi người vẫn khá hoảng loạn.
Bên ngoài ầm ĩ hết cả lên, dường như có tiếng đánh nhau, còn có tiếng súng giảm thanh, tai Hạng Tư Thành rất thính, cũng nhận ra rằng có chuyện gì đó không ổn cho lắm. Anh và Giang Bách Thần nhìn nhau, hiểu rằng cả hai đều định án binh bất động. Địch núp trong bóng tối, ta ở ngoài ánh sáng, tình hình không mấy khả quan.
Hạng Tư Thành đi tìm Vân Tịnh Nhã, bất luận xảy ra chuyện gì thì anh cũng phải đảm bảm sự an toàn của cô trước, đó gần như đã trở thành bản năng của Hạng Tư Thành.
Không biết kẻ tập kích bọn họ lần này là ai, nhưng giác quan thứ sáu của Hạng Tư Thành mách bảo anh rằng kẻ địch nhằm vào anh. Bọn họ đang định ẩn náu thì mấy tên bịt mặt cầm súng nghênh ngang bước vào, nổ hai phát súng chỉ thiên, ra hiệu cho mọi người không được làm bừa. Mặc dù khách sạn này rất xa hoa, nhưng nằm ở khu vực vắng vẻ, hơn nữa không phải ai cũng biết võ, người già và phụ nữ ở đây không hề có năng lực tự vệ.
Giang Bách Thần vẫn bình tĩnh như thường, thậm chí còn không thấy một biểu cảm nào trên mặt anh ta. Anh ta bước về phía trước, thản nhiên hỏi: “Xin hỏi, các vị muốn đánh cướp hay định bắt cóc đây? Tôi là Giang Bách Thần, không biết các vị có biết tên tôi không, cũng không biết các vị có biết phạm vi quanh đây là địa bàn của tôi hay không? Dám tới đây gây chuyện, các vị đã tự áng chừng năng lực của bản thân chưa?”
Dám tới đây gây chuyện thì tất nhiên không phải kẻ ngốc, nhưng cấp trên ra lệnh, bọn họ có thể không tới được sao? Hiển nhiên người che mặt có phần dè chừng, vậy nên không chỉ che mặt, mà còn dùng máy biến đổi giọng nói: “Giang Bách Thần, tôi biết đây là địa bàn của anh, yên tâm, chúng tôi sẽ không làm gì khách của anh, chỉ cần anh giao Vân Tịnh Nhã và Hạng Tư Thành ra, tôi đảm bảo khách khứa của anh đều sẽ an toàn”.
Giang Bách Thần cười nói: “Thật ngại quá, cô Diệp và cậu Hạng cũng là khách của tôi, còn là khách quý nữa”.
“Vậy có nghĩa là anh Giang không muốn giao bọn họ ra?”, vừa nói, người bịt mặt vừa giơ súng lên, ý định vô cùng rõ ràng.
Mặc dù biết rằng tới đây gây chuyện, bất luận thế nào Giang Bách Thần cũng không giao bọn họ ra, nhưng thấy anh ta từ chối dứt khoát như thế, Hạng Tư Thành vẫn âm thầm khen ngợi một tiếng.
Chỉ có điều, anh không muốn gây thêm phiền toái cho Giang Bách Thần, bèn lặng lặng bước ra: “Tôi chính Hạng Tư Thành, tìm tôi có chuyện gì?”
Có vẻ như người che mặt tới cũng không phải để giết Hạng Tư Thành, vừa nghe hắn nói muốn tìm cả mình và Vân Tịnh Nhã là anh đã đoán ra rằng hắn tới vì kiếm Can Tương Mạc Tà.