Chương 352: Sự phản kích bất ngờ
Đấm đá loạn xạ, ánh kiếm đan xen, Vân Tịnh Nhã mở to mặt, đồng thời còn bịt chặt miệng, như đang xem bộ phim ngoài rạp, chỉ có điều tất cả đang diễn ra ngay trước mắt cô.
Chú hề rất mạnh, chiêu nào cũng rất tàn nhẫn, nhưng tiếc rằng đối phương quá đông. Khi mùi máu tươi bắt đầu tản ra, bất chợt, bóng người xanh đỏ bắn lên không trung, sau đó ngã xuống trước mặt Vân Tịnh Nhã.
Vân Tịnh Nhã nhanh chóng đỡ cậu ta dậy, nhìn vết thương đủ để nhìn thấy xương trắng trước ngực, cô luống cuống lấy khăn tay ra: “Cậu… Cậu bị thương rồi, mau… cầm máu đi mau lên!”
Nhiếp Binh lau vết máu trên khóe môi, nhìn ba tên đồng bạn nằm ngay đơ trên mặt đất, trong mắt hắn ta chứa đầy sát ý: “Thảo nào mấy năm nay tiếng tăm của Quần Lang lại vang dội như thế, đúng là một lũ điên liều mạng”.
“Làm ba người của Phù Đồ Môn bị thương, mày có thể tự hào được rồi đấy”.
“Nhưng bây giờ mày không còn sức chiến đấu nữa rồi đúng không?”
“Thế thì xuống địa ngục đi cho tao!”
Nhiếp Binh bước từng bước tới gần, Vân Tịnh Nhã lao ra chắn trước mặt chú hề: “Đợi đã!”
“Tôi… Tôi đi với các người, thả cậu ấy đi!”
Mọi chuyện đã không thể thay đổi được, người lương thiện như cô không muốn trơ mắt nhìn một sinh mệnh biến mất trước mắt mình.
“He he…”
Nhiếp Binh cười một tiếng: “Người đẹp, bây giờ em không có quyền lên tiếng!”
“Anh đây không chỉ muốn lấy mạng nó, mà lát nữa sau khi anh đã chơi cô em xong, cô em cũng phải dùng thân thể của mình để bồi thường đám anh em này của anh!”
Đúng lúc này, chú hề giãy dụa đứng lên, một tay ôm lấy vết thương đang chảy máu đầm đìa, một tay cầm lấy chùm bóng bay mà cậu ta vừa đưa cho Vân Tịnh Nhã.
Nhiếp Binh cười lạnh: “Gì đây? Định tìm kiếm cảm giác nghi thức trước khi chết hả?”
Chú hề không nói gì, cậu ta đột nhiên buông tay ra, những quả bóng bay như biết cảm ứng tự động, bay về phía từng người bên phía Nhiếp Binh.
Nhiếp Binh bỗng cảm thấy ngưng trọng, hắn ta dồn lực vào chân, chỉ thấy bóng bay bay về phía một người, người đó không nhịn được lấy đao chọc thủng: “Ra vẻ bí ẩn, cái quái gì…”
Bùm!
“A!”
Bùm một tiếng, quả bóng bay trông rất vô hại ấy bỗng chốc phát nổ như một quả bom. Vì không hề đề phòng, người kia bị nổ tan tành, chết không toàn thây.
“Không ổn, bóng bay này không bình thường, mau tránh ra!”
Nhiếp Binh hô to lên, nhưng bóng bay đã bay tới phía trước.
Những tiếng nổ vang lên, khói lửa mù mịt, bụi đất tung bay. Đợi đến khi tất cả tán đi, sáu người bị nổ chết ba người, ba người còn lại thì mặt mày nhếch nhác, tuy rằng giữ được mạng, nhưng hiển nhiên cũng bị thương không nhẹ.
“Khốn kiếp! Tao phải giết mày! Tao phải giết mày!”
Nhiếp Binh ôm cánh tay be bét máu, khuôn mặt hằm hằm sát khí. Không có bóng bay, lúc này chú hề không còn sức chiến đấu nữa. Tuy rằng hắn ta đã bị thương, nhưng muốn lấy mạng chú hề thì dễ như ăn kẹo.
“Chết đi!”
Vút!
Đột nhiên, một nguồn lực đánh tới. Nhiếp Binh vô thức giơ thanh đao trong tay ra chắn. Choang một tiếng, thanh đao được làm từ thép tinh luyện gãy đôi. Cách đó không xa, một lá bài poker đã bị cắt thành một nửa đang ghim sâu vào mặt đường nhựa cứng rắn.
“Kẻ nào?!”
“Hề ơi là hề, xem ra cậu không tiếp đón khán giả của chúng ta chu đáo rồi”.
“Nếu thế thì tôi đành phải đích thân lên sân khấu thôi!”
Trong bóng đêm, một bóng người chậm rãi bước ra. Người đó mặc vest, đội mũ ống khói, cầm gậy kiểu tây, ăn mặc như một quý ông phương Tây.
Anh ta dừng lại bên cạnh Vân Tịnh Nhã, cởi mũ xuống rồi hành lễ theo kiểu phương Tây: “Xin tự giới thiệu”.
“Tôi là ảo thuật gia Hàn Ca, phần tiếp theo hãy để tôi thay thế chú hề, tiếp tục màn trình diễn đặc sắc cho mọi người!”
Người đứng thứ tư trong chín Lang Tước của Quần Lang.
Ảo thuật gia Hàn Ca!