Nhưng đối với người trong võ đạo như anh, nó lại là thuốc độc thực sự, đây là một loại thuốc độc trong phút chốc khiến thực lực của mình giảm sút mà sẽ không phát giác được, tuy người vẫn là cảnh giới Tiên Thiên, nhưng lại không phát huy ra được thực lực tương ứng.
Giống như người già có cảnh giới vậy, kể cả là một Tông Sư, cũng không phát huy được tác dụng trong thời khắc cuối cùng của cuộc đời.
Trong lịch sử dường như có không ít người chết trong thủ đoạn này, có vài người không chắc chắn, nhưng người khác vẫn suy đoán ra là uống độc quỳ thông qua các biểu hiện.
Bây giờ rất rõ ràng độc quỳ đã vào trong cơ thể của anh, hơn nữa đã phát huy tác dụng của nó, nếu không có tình huống bất ngờ gì, thực lực của anh sẽ giảm xuống đến mức gần như Vân Y Y hiện tại.
Nhưng Hạng Tư Thành không hoảng sợ, dù sao trời tính không bằng người tính.
Có thể nói đối phương đã thành công chín mươi phần trăm, nhưng điều duy nhất mà họ không ngờ đến chính là anh và Vân Y Y có được quả Thái Tuế ở trên núi, hơn nữa anh đã bào chế quả Thái Tuế ra thuốc viên, giá trị của quả Thái Tuế còn gấp mười lần độc quỳ đó, vô cùng hiếm có, đương nhiên rất dễ dàng giải độc.
Hạng Tư Thành thấy người phụ nữ dường như dồn toàn bộ sự chú ý vào Vân Y Y, anh cũng nhân lúc bà ta không chú ý, lấy ra một viên “cải tử hồi sinh” trong lòng nuốt vào bụng.
Lúc này Vân Y Y đã lấy khăn lụa trên cánh tay xuống, sau đó nói: “Dì Ngô, bố tôi nói, chuyện quá khứ đã qua thì cũng qua rồi, không cần thiết phải nhớ mãi trong lòng, khăn lụa mà dì tặng bố tôi ban đầu chính là chiếc khăn này phải không”.
Hiển nhiên cô ta biết một số chuyện.
Đương nhiên dì Ngô mà cô ta nói chính là người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi này, người này dưỡng da rất tốt, nhưng trước nay đoán độ tuổi không phải là nhìn vào da, mà là nhìn vào mắt, vì vậy lần đầu nhìn thấy, Hạng Tư Thành có thể nhìn ra thực lực của bà ta.
Lúc này Hạng Tư Thành đã uống cải tử hồi sinh, cảm thấy trong cơ thể mình có thêm dòng khí ấm áp, khí sương trong đan điền cũng không ngừng tiêu tán dưới tác dụng của dòng khí ấm này.
Nói thật, dùng loại thuốc này giải độc cũng hơi phí quá mức cần thiết, nhưng Hạng Tư Thành không hề đau lòng, nếu thuốc này không được sử dụng, thì sẽ là một thứ không đáng một đồng, chỉ có thể uống vào mới có thể phát huy tác dụng cần có của nó.
Trước nay anh chưa từng nghĩ đến dùng thứ này để kiếm tiền.
Ngoài ra, thuốc này cũng có lợi rất lớn với có thể của anh, nếu sử dụng lần đầu tiên, nói không chừng còn có thể hấp thụ để tu luyện.
Hạng Tư Thành nghe thấy một câu ngắn gọn của Vân Y Y, anh liền hiểu ra rất nhiều thông tin, dì Ngô này chín phần mười là tình nhân thời trẻ của bố Vân Y Y, nhưng sau này lại lựa chọn mẹ của Vân Y Y, người phụ nữ này vì yêu mà sinh hận.
Vân Y Y không nói với anh những việc này, thực sự là không cần thiết, không ai rảnh rỗi đi tuyên truyền tình sử của bố mẹ mình, đó thực sự không phải là việc mà con cái nên làm, dù sao nói hay không cũng không ảnh hưởng đến kết quả.
“Ông ấy vẫn giữ thứ này”, người phụ nữ nhìn chiếc khăn lụa có hơi thất thần, dường như đang nhớ lại điều gì.
Bây giờ Hạng Tư Thành muốn xem xem người phụ nữ này có thể giở trò gì, vì vậy nói thẳng: “Y Y, hình như tôi bị trúng độc rồi, cô hỏi bà ta có thuốc giải không”.
Vân Y Y nghe thấy lời nói của Hạng Tư Thành bỗng hoảng hốt, vội vàng quay đầu xem tình trạng của Hạng Tư Thành, lúc này do tác dụng của thuốc, nên sắc mặt của Hạng Tư Thành hơi tái nhợt, có vẻ trạng thái vô cùng không tốt.
“Dì Ngô, bây giờ việc không liên quan đến Hạng Tư Thành, xin dì lấy thuốc giải ra đi”, giọng nói của Vân Y Y rất lo lắng.
Bỗng nhiên, người phụ nữ quay đầu lại, khiếc khăn lụa trên tay Vân Y Y liền biến mất, rơi vào tay của bà ta, ánh mắt cũng lộ ra vẻ tàn nhẫn.
“Hừ, ông ấy muốn tôi nể tình trước đây tha cho cô, đã như vậy, tôi cũng đồng ý, nhưng cậu nhóc này không có liên quan đến tôi, mấy ngày nay còn hao tốn không ít tinh lực của tôi, vì thế muốn lấy thuốc giải thì không thể”, người phụ nữ lạnh lùng nói.
“Tôi thấy chắc bà không có thuốc giải phải không, trên thế gian kẻ ngốc giống như bà không ít, rõ ràng không có thuốc giải trong tay, lại vẫn thích hạ độc người khác”, Hạng Tư Thành nói.
Người phụ nữ lạnh lùng nhìn anh một cái, nói: “Mặc kệ tôi không cho hay không có, tóm lại bây giờ độc tố trên người cậu cũng không giải được, cậu nhóc cũng có chút bản lĩnh đấy, đã nhận ra không ổn nhanh như vậy, nhưng đã muộn rồi”.
Vân Y Y nghe cuộc đối thoại của họ đâu biết xảy ra chuyện gì, bây giờ cô ta cũng không biết Hạng Tư Thành đã có cách giải độc khác, vội vàng quay đầu hỏi nhỏ: “Anh Hạng, độc trong người anh không quá đáng ngại chứ?”
Người phụ nữ nhìn thái độ trên khuôn mặt Vân Y Y, bỗng như nghĩ đến điều gì, khuôn mặt lộ ra nụ cười đắc ý.
Ngày xưa ba ta đã trải nghiệm một lần đau khổ xé tim xé phổi, cả đời này không thể khiến người đàn ông đó thay đổi suy nghĩ của mình, vậy thì tất cả sẽ báo ứng vào con gái của ông ấy, khiến cô ta cũng trải nghiệm nỗi đau mất đi người mình yêu, mười mấy năm sau cũng nhớ mãi không quên, từ nay về sau luôn sống trong ác mộng, việc này còn khiến người ta vui sướng hơn tất cả các cách báo thù.