Chương 147: Mười ngàn lượng vàng
Nhà họ Tưởng toàn là những người làm trong quân đội, Tưởng Đại Long nổi tiếng là nóng tính, thậm chí còn nóng tính hơn cả ông bố Tưởng Thiên Tề của mình. Giờ phút này, ông ta đang nhìn Lưu Bằng Vũ bằng ánh mắt ngập tràn sát khí.
Lúc này, một người đàn ông trung niên vội vàng bước tới: "Đại tướng Tưởng, con trai tôi trẻ tuổi bồng bột, chưa được trải sự đời, mong ông đừng chấp nhặt với nó!"
"Nể mặt tôi, tha cho nó lần này đi!"
Người vừa lên tiếng là gia chủ nhà họ Lưu, bố của Lưu Bằng Vũ - Lưu Hiệp!
Lưu Hiệp lườm Lưu Bằng Vũ một cái, chọc ai không chọc, sao lại chọc vào tên sát tinh này cơ chứ!
Chẳng lẽ mày không biết những kẻ nắm giữ binh lực này toàn là một lũ dã man sao?!
"Thằng trời đánh! Không xin lỗi đại tướng Tưởng đi mau lên!"
Lưu Bằng Vũ đỏ bừng mặt, bị người ta giẫm lên mặt ngay trước mắt bao người, lại còn phải nói xin lỗi, khiến người sĩ diện như hắn ta cảm thấy khuôn mặt nóng bừng hết cả lên.
Nhưng hắn ta cũng biết, nếu không xin lỗi, với tính cách của Tưởng Đại Long, ông ta sẵn sàng làm thịt mình ngay tại chỗ. Những người giàu có thường tham sống sợ chết, Lưu Bằng Vũ cũng không ngoại lệ.
Hắn ta cắn chặt hàm răng, cứng ngắc nói ra từng chữ một: "Đại tướng Tưởng, xin... xin lỗi! Tôi còn trẻ chưa hiểu chuyện, xin anh hay tha thứ cho tôi!"
Trong mắt Tưởng Đại Long hiện lên sát ý rõ rệt, nhưng ông ta vẫn nhấc chân ra khỏi mặt Lưu Bằng Vũ, gằn giọng nói: "Hôm nay là ngày vui, nhà họ Tưởng nhận con cháu, tao không muốn đổ máu rồi dính điềm gở!"
"Nếu còn có lần sau, tao sẽ cắt đứt lưỡi của mày!"
Lưu Bằng Vũ giãy dụa bò dậy, đồng thời gật đầu lia lịa: "Vâng, vâng, tôi nhớ rồi!"
"Cút đi!"
"Khoan đã!"
Vốn tưởng rằng chuyện này sẽ qua đi như thế, nhưng lúc này giọng nói của Hạng Tư Thành bỗng vang lên.
Mọi người quay đầu lại nhìn, anh đang âm trầm nhìn Lưu Bằng Vũ, mở miệng nói: "Vừa rồi anh nói là muốn hai đứa con tôi quỳ xuống xin lỗi anh?!"
Đúng thế, là hai đứa con, Tiểu Linh Nhi đã nhận Hạng Tư Thành là bố nuôi, vậy nên cũng là con của anh.
"Đúng thế, sao tôi lại quên mất chuyện này nhỉ!"
"Tư Thành, cậu nói xem nên làm thế nào!"
Tưởng Đại Long nhìn Hạng Tư Thành và hỏi.
Lưu Bằng Vũ thay đổi sắc mặt, nhìn Hạng Tư Thành với vẻ tức giận.
Hắn ta đang muốn tránh thì anh lại nhắc tới, tuy rằng hắn ta không thể chọc vào Tưởng Đại Long, nhưng Hạng Tư Thành là cái thá gì mà dám mách lẻo?
Hạng Tư Thành phớt lờ sự tức tối trong mắt Lưu Bằng Vũ, anh thản nhiên mở miệng: "Rất đơn giản! Chẳng phải anh Lưu đã đưa ra cách giải quyết rồi sao?"
"Cái gì?! Mày muốn tao quỳ xuống trước mặt hai đứa nhóc này?"
Lưu Bằng Vũ gào lên, ánh mắt của Lưu Hiệp cũng trầm xuống. Ông ta xin lỗi Tưởng Đại Long là bởi vì người ta thế mạnh, nhưng nếu quỳ xuống xin lỗi hai đứa nhóc này thì e rằng trong một khoảng thời gian rất dài sau này, nhà họ Lưu sẽ trở thành trò cười cho cả thủ đô.
Nghĩ vậy, ông ta liếc nhìn Hạng Tư Thành, trầm giọng nói: "Cậu là ai?"
"Hạng Tư Thành!"
Con mắt của Lưu Hiệp hơi co lại. Ông ta nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt, đây chính là Hạng Tư Thành - thiếu soái biên giới phía Bắc được người ta đồn thổi rầm rộ?
Nhưng rồi trong mắt ông ta lại hiện lên sự khinh thường, nhà họ Tưởng có gốc rễ ở thủ đô, ông ta không thể chọc vào được, nhưng với một thằng lính quản lý cái nơi khỉ ho cò gáy, cho dù được nắm giữ một phần binh lực thì cũng đã sao?
Ngay lập tức, ông ta trầm giọng nói với anh: "Cậu trai trẻ, đôi khi đừng xử lý mọi chuyện một cách cứng ngắc như thế, dù sao cái tầng lớp này cũng chỉ có chừng đó, chắc chắn vẫn có lúc gặp lại nhau!"
Hạng Tư Thành chẳng thèm để ý tới sự uy hiếp trong lời nói của ông ta, khóe miệng anh hơi nhếch lên: "Vậy thì ngại quá, con người tôi làm gì cũng thích cứng ngắc như vậy! Còn chuyện gặp lại ấy hả, ha ha... sửa lại một câu của ông nhé, chúng ta căn bản không phải người cùng một tầng lớp!"
Lưu Hiệp nhìn về phía Tưởng Đại Long: "Đại tướng Tưởng, ý của ông thế nào?"
Tưởng Đại Long cười khà khà, nói: "Chú em Hạng của tôi sẽ quyết định chuyện này!"
Trong mắt Lưu Bằng Vũ lóe lên tia sáng, hắn ta cảm thấy tự tin lên hẳn. Tưởng Đại Long không nhúng tay vào thì một thằng thiếu soái như vậy có thể làm gì được hắn ta?
Còn Tưởng Đại Long thì cũng có suy tính của ông ta. Tất nhiên là ông ta biết đến danh xưng thiếu soái, nhưng cũng chỉ biết sơ qua mà thôi, chi bằng nhân cơ hội lần này, lấy nhà họ Lưu ra thử đo lường xem Hạng Tư Thành có bản lĩnh đến đâu.
Mặc dù Tưởng Thiên Tề và Tưởng Đại Huân rất thích Yên Nhi, nhưng dù sao nhà họ Tưởng cũng là dòng dõi quân đội, không phải ai cũng có tư cách trở thành họ hàng.
Chỉ thấy Lưu Bằng Vũ nhìn Hạng Tư Thành bằng ánh mắt âm u: "Nếu tao không quỳ thì sao?"
"Rất đơn giản..."
Khí thế trên người Hạng Tư Thành trào ra: "Tôi sẽ đánh đến khi anh chịu quỳ!"
"Cậu dám?!"
Lưu Hiệp ở bên cạnh quát lớn: "Nơi này là thủ đô, không phải là cái nơi biên giới phía Bắc hoang tàn của cậu, chưa đến lượt một kẻ từ vùng khác tới đây huênh hoang!"
"Suỵt!"
Hạng Tư Thành giơ tay ra hiệu im lặng, thản nhiên nói: "Tôi cho anh hai sự lựa chọn, một là tự quỳ xuống, hai là tôi giúp anh quỳ xuống!"
Mặc dù giọng nói rất hờ hững, nhưng lại khí phách đến thế.
Nghĩ vậy, ông ta liếc nhìn Hạng Tư Thành, trầm giọng nói: "Cậu là ai?"
"Hạng Tư Thành!"
Con mắt của Lưu Hiệp hơi co lại. Ông ta nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt, đây chính là Hạng Tư Thành - thiếu soái biên giới phía Bắc được người ta đồn thổi rầm rộ?
Nhưng rồi trong mắt ông ta lại hiện lên sự khinh thường, nhà họ Tưởng có gốc rễ ở thủ đô, ông ta không thể chọc vào được, nhưng với một thằng lính quản lý cái nơi khỉ ho cò gáy, cho dù được nắm giữ một phần binh lực thì cũng đã sao?
Ngay lập tức, ông ta trầm giọng nói với anh: "Cậu trai trẻ, đôi khi đừng xử lý mọi chuyện một cách cứng ngắc như thế, dù sao cái tầng lớp này cũng chỉ có chừng đó, chắc chắn vẫn có lúc gặp lại nhau!"
Hạng Tư Thành chẳng thèm để ý tới sự uy hiếp trong lời nói của ông ta, khóe miệng anh hơi nhếch lên: "Vậy thì ngại quá, con người tôi làm gì cũng thích cứng ngắc như vậy! Còn chuyện gặp lại ấy hả, ha ha... sửa lại một câu của ông nhé, chúng ta căn bản không phải người cùng một tầng lớp!"
Lưu Hiệp nhìn về phía Tưởng Đại Long: "Đại tướng Tưởng, ý của ông thế nào?"
Tưởng Đại Long cười khà khà, nói: "Chú em Hạng của tôi sẽ quyết định chuyện này!"
Trong mắt Lưu Bằng Vũ lóe lên tia sáng, hắn ta cảm thấy tự tin lên hẳn. Tưởng Đại Long không nhúng tay vào thì một thằng thiếu soái như vậy có thể làm gì được hắn ta?
Còn Tưởng Đại Long thì cũng có suy tính của ông ta. Tất nhiên là ông ta biết đến danh xưng thiếu soái, nhưng cũng chỉ biết sơ qua mà thôi, chi bằng nhân cơ hội lần này, lấy nhà họ Lưu ra thử đo lường xem Hạng Tư Thành có bản lĩnh đến đâu.
Mặc dù Tưởng Thiên Tề và Tưởng Đại Huân rất thích Yên Nhi, nhưng dù sao nhà họ Tưởng cũng là dòng dõi quân đội, không phải ai cũng có tư cách trở thành họ hàng.
Chỉ thấy Lưu Bằng Vũ nhìn Hạng Tư Thành bằng ánh mắt âm u: "Nếu tao không quỳ thì sao?"
"Rất đơn giản..."
Khí thế trên người Hạng Tư Thành trào ra: "Tôi sẽ đánh đến khi anh chịu quỳ!"
"Cậu dám?!"
Lưu Hiệp ở bên cạnh quát lớn: "Nơi này là thủ đô, không phải là cái nơi biên giới phía Bắc hoang tàn của cậu, chưa đến lượt một kẻ từ vùng khác tới đây huênh hoang!"
"Suỵt!"
Hạng Tư Thành giơ tay ra hiệu im lặng, thản nhiên nói: "Tôi cho anh hai sự lựa chọn, một là tự quỳ xuống, hai là tôi giúp anh quỳ xuống!"
Mặc dù giọng nói rất hờ hững, nhưng lại khí phách đến thế.
Ở đây, không ít tiểu thư nhà giàu nhìn Hạng Tư Thành bằng ánh mắt khác. Đúng thế, nói nhảm nhiều như thế làm gì? Không phục? Vậy thì đánh đến khi nào chịu phục thì thôi!
Có thể dùng đến nắm đấm, vậy thì tốn nước bọt làm gì!
Lưu Bằng Vũ tiến lên một bước, trên mặt chỉ toàn sự khinh thường: "Vậy thì cậu đây cũng muốn xem thử mày sẽ làm tao quỳ..."
"A! Mày làm gì thế hả?!"
Rầm!
----------------------------