Mục lục
Ông bố thiếu soái (full) – Hạng Tư Thành – Truyện tác giả: Vũ Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 34: Ai mới là người có mắt như mù

Hạng Tư Thành cười tủm, người khác không nhìn ra nhưng nhìn qua là anh biết, đây không phải là miếng ngọc vương gia có thể đeo mà chỉ có vua mới có tư cách đeo. Bởi lẽ hai mặt của miếng ngọc đều khắc rồng, tượng trưng cho sự tôn quý của hoàng thất.

Nhưng những thành viên bình thường của hoàng thất chỉ đeo ngọc bội Hoàn Long mà trên đầu rồng không có mắt, chỉ có ngọc bội của ‘Thiên Tử’ thì mới có hai mắt rồng, đại diện cho chí cao vô thượng.

Và miếng ngọc trước mặt mọi người hiện giờ là ngọc bội có mắt. Vì vậy mà giá trị của nó cao hơn rất nhiều giá trị ngọc bội mà vương gia đeo.

Có lẽ miếng ngọc này bị vùi trong đất quá lâu nên dẫn đến mắt rồng bị che mất, dần dần mắt rồng như liền lại làm một. Hơn nữa khi dùng máy sấy với công suất lớn thổi với nhiệt độ cao có thể khiến chất liệu ngọc thay đổi. Chính vì thế mà dùng máy sấy tầm mười giây thì phần che mắt mắt rồng lúc này đều lộ hết ra.

Hiện giờ, Ngụy Lai với vẻ mặt nghi ngờ. Hắn nhìn người già ban nãy rồi hỏi: “Lão già! Miếng ngọc này có mắt thì đã làm sao?”

Người già đó hít một hơi sâu, chậm rãi nói: “Đầu rồng có mắt đó là ngọc của Thiên Tử, trên đời này chỉ có một miếng duy nhất. Nghe nói, miếng ngọc Hoàn Long có mắt này đại diện cho nghệ thuật điêu khắc ngọc đỉnh cao. Nhưng trong mắt rồng có kích cỡ bằng hạt gạo đó có thể phản ánh bức tranh bách quan vào chầu”.

“Giống như đôi mắt của vua đang nhìn xuống các quan”.

“Giá trị của miếng ngọc này cao hơn rất nhiều những miếng ngọc Hoàn Long thông thường, đến giờ vẫn chưa xuất hiện miếng khác. Nhưng các học giả của giới đồ cổ nhận định rằng, nếu như miếng ngọc Thiên Tử này thật sự xuất hiện thì giá trị của nó sẽ không dưới năm trăm triệu đâu”.

Mọi người đều kinh hãi hô lên rồi nhìn về phía Hạng Tư Thành với ánh mắt ngưỡng mộ. Vốn tưởng rằng anh đã lỗ tiền, ai ngờ thoắt cái đã kiếm được gấp năm lần.

Mọi người cũng không hoài nghi gì về cách nói của ông già kia. Bởi ông ấy là hội trưởng hiệp hội đồ cổ thành phố Thiên Hải, nổi danh cả tỉnh Đông Sơn và cũng là chuyên gia nổi tiếng.

Lúc này sắc mặt Ngụy Lai trở nên khó coi vô cùng. Ban nãy hắn mới chế giễu Hạng Tư Thành là bỏ tiền ngu và có mắt không tròng, giờ đây thoắt cái đã bị xoay chuyển thế cục. Hắn cảm giác đối phương sớm đã nhận ra giá trị của miếng ngọc đó còn mình thì bỏ lỡ bảo bối trước mặt. Cuối cùng thì ai mới là người kém hiểu biết và có mắt không tròng, cái này không nói cũng rõ rồi.

Còn Vân Tịnh Nhã lúc nãy trách mắng Hạng Tư Thành, giờ đây cũng há hốc miệng, cô nhìn anh với vẻ mặt khó tin: “Anh… Anh đã nhìn ra từ lâu rồi sao?”

Hạng Tư Thành cười ha ha nói: “Anh chỉ cảm thấy miếng ngọc này rất có giá trị nhưng không nghĩ nói lại đáng giá thế”.

“May mắn! May mắn thật”, Vân Tịnh Nhã nhìn góc nghiêng của Hạng Tư Thành, trong ánh mắt toát lên vẻ khác thường.

Cô phát hiện ra, bản thân mình ngày càng không hiểu đàn ông rồi. Vốn nghĩ Hạng Tư Thành chỉ là người bình thường nhưng hết lần này đến lần khác anh làm thay đổi nhận thức của cô, thậm chí có lúc cô còn nghĩ ‘sự trùng hợp và may mắn’ như anh nói có thật là thế không?

“Điều tra cho tôi người trong phòng vip kia là ai?”, Ngụy Lai với vẻ mặt âm trầm chỉ vào phòng vip đó và ra lệnh cho thuộc hạ của mình. Trong ánh mắt hắn toát lên vẻ lạnh băng.

Không phải ai cũng có thể qua mặt hắn một cách dễ dàng như vậy được.

Buổi đấu giá tiếp tục, hoàn thành được nhiệm vụ Tống Chí Đông giao cho nên Vân Tịnh Nhã cũng thấy nhẹ nhõm hơn. Thời gian dần trôi đi, cô cảm thấy hơi buồn ngủ. Buổi đấu giá sắp kết thúc nhưng một câu nói của chủ đấu giá mà khiến cô lập tức lấy lại tinh thần, trong mắt đều là vẻ bất ngờ.

“Sản phẩm cuối cùng là miếng ngọc thời thịnh Đường. Miếng ngọc này mặc dù không phải là bảo vật đặc biệt nhưng theo dã sử ghi chép lại thì miếng ngọc bội này có tổng cộng 9 miếng. Nếu như có thể tề tụ đủ 9 miếng thì có thể phát hiện ra bí mật lớn”.

“Còn nó có phải là thật không thì mời mọi người từ từ kiểm chứng”.

“Giá trị khởi điểm của miếng ngọc này là một trăm ngàn tệ, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn mười ngàn tệ”.

Mặc dù là sản phẩm đấu giá cuối cùng nhưng mọi người đều vô cùng phấn khích. Số tiền một trăm ngàn tệ không đắt nhưng miếng ngọc này căn bản không đáng số tiền đó. Vì một truyền thuyết chưa được kiểm chứng thì căn bản không nên dại mà đầu tư vào.

“Hạng Tư Thành, miếng ngọc đó, miếng ngọc đó…”, nhìn thấy miếng ngọc mà Vân Tịnh Nhã kích động không nói nên lời.

“Miếng ngọc đó giống với miếng ngọc mà anh sưu tầm đúng không?”, Vân Tịnh Nhã lại kích động gật đầu nói.

“Hi hi, anh hiểu ý của em rồi”.

“Một trăm mười ngàn”.

“Một trăm mười ngàn, còn ai ra giá cao hơn nữa không?”

Mọi người nhìn thấy Hạng Tư Thành hét giá, họ vốn định ra về rồi nhưng lúc này lại ngồi lại. Lẽ nào miếng ngọc bội này lại là bảo bối?

“Hai trăm ngàn”, Ngụy Lai hô lên, ánh mắt Hạng Tư Thành trầm xuống. Không cần nhìn thì anh có thể nghe ra, người nói là Ngụy Lai.

Sắc mặt anh biến đổi, ban nãy mình chơi cho hắn một vố, với tính cách ngông cuồng của hắn thì chắc chắn sẽ tranh với mình đến cùng. Đây không phải là một tín hiệu tốt cho lắm. Đột nhiên mắt anh sáng lên rồi nhếch mép nói: “Hai triệu”.

“Cái gì?”, Hạng Tư Thành đột nhiên hét giá cao khiến mọi người kinh ngạc. Anh đã hét giá cao gấp mười lần giá mà Ngụy Lai đưa ra.

Ngụy Lai trợn trừng mắt, cười với điệu nham hiểm: “Quả nhiên là đồ tốt! Thằng nhóc kia, lần này đừng mơ đoạt được đồ trong tay tao. Ba triệu”.

Hạng Tư Thành nói với giọng khinh bỉ: “Đường đường là cậu chủ nhà họ Ngụy mà ra tay keo kiệt thế? Ba mươi triệu”.

“Cậu chủ Ngụy! Tôi vẫn khuyên anh một câu, đừng tiếp tục hét giá nữa để tránh mất mặt”.

“Mày nói cái gì”, trên trán Ngụy Lai đã nổi gân xanh: “Mày dám nói cậu chủ đây không có tiền à?”

“Năm mươi triệu! Tao nói cho mày biết, miếng ngọc này tao lấy chắc rồi”.

Khóe miệng Hạng Tư Thành lộ ra ý cười, đột nhiên anh chuyển giọng: “Nếu vậy thì quân tử không bao giờ tranh đồ yêu thích của người khác, miếng ngọc này thuộc về cậu chủ Ngụy vậy”.

 

“Hai trăm ngàn”, Ngụy Lai hô lên, ánh mắt Hạng Tư Thành trầm xuống. Không cần nhìn thì anh có thể nghe ra, người nói là Ngụy Lai.

Sắc mặt anh biến đổi, ban nãy mình chơi cho hắn một vố, với tính cách ngông cuồng của hắn thì chắc chắn sẽ tranh với mình đến cùng. Đây không phải là một tín hiệu tốt cho lắm. Đột nhiên mắt anh sáng lên rồi nhếch mép nói: “Hai triệu”.

“Cái gì?”, Hạng Tư Thành đột nhiên hét giá cao khiến mọi người kinh ngạc. Anh đã hét giá cao gấp mười lần giá mà Ngụy Lai đưa ra.

Ngụy Lai trợn trừng mắt, cười với điệu nham hiểm: “Quả nhiên là đồ tốt! Thằng nhóc kia, lần này đừng mơ đoạt được đồ trong tay tao. Ba triệu”.

Hạng Tư Thành nói với giọng khinh bỉ: “Đường đường là cậu chủ nhà họ Ngụy mà ra tay keo kiệt thế? Ba mươi triệu”.

“Cậu chủ Ngụy! Tôi vẫn khuyên anh một câu, đừng tiếp tục hét giá nữa để tránh mất mặt”.

“Mày nói cái gì”, trên trán Ngụy Lai đã nổi gân xanh: “Mày dám nói cậu chủ đây không có tiền à?”

“Năm mươi triệu! Tao nói cho mày biết, miếng ngọc này tao lấy chắc rồi”.

Khóe miệng Hạng Tư Thành lộ ra ý cười, đột nhiên anh chuyển giọng: “Nếu vậy thì quân tử không bao giờ tranh đồ yêu thích của người khác, miếng ngọc này thuộc về cậu chủ Ngụy vậy”.



Bỗng nhiên Hạng Tư Thành từ bỏ tranh giá nên mọi người ngạc nhiên và Ngụy Lai cũng ngây người ra. Bản năng mách bảo hắn dường như có dự cảm gì đó không lành.

Lúc này hắn vội nói với hội trưởng hiệp hội đồ cổ: “Lão già! Mau nhìn giúp tôi xem miếng ngọc này có gì đặc biệt không?”

Mặc dù xưng hô của Ngụy Lai khiến ông ấy bất mãn nhưng ông ấy vẫn không dám đắc tội với nhà họ Ngụy, đành phải quan sát kỹ rồi lắc đầu nói: “Thứ lỗi cho tôi mắt kém, miếng ngọc này thủ công thô sơ, chất liệu bình thường, chỉ là miếng ngọc thời Đường thông thường chứ không có gì đặc biệt cả”.

Ngụy Lai đơ luôn. Lúc này Hạng Tư Thành đột nhiên nói với giọng đùa cợt: “Cậu chủ Ngụy! Tôi quên không nói với anh, miếng ngọc này đúng là chẳng có gì đặc biệt cả. Chỉ là tôi thấy đẹp nên muốn mua chơi vậy thôi. Ai ngờ nhà họ Ngụy giàu có nên bỏ ra năm mươi triệu mua thứ đồ chơi không đáng hai trăm ngàn. Đúng là khâm phục quá đi”.

Lời nói truyền khắp phòng, mọi người ban đầu chỉ là cười mỉm, sau đó là không kìm nổi mà rì rầm to nhỏ với giọng chế giễu. Tiếng cười nói truyền khắp phòng đấu giá khiến Ngụy Lai ngồi cách đó cũng có thể cảm nhận được mọi người đang nhìn mình như nhìn kẻ ngốc.

Hắn đập bàn mạnh một cái rồi nói với ánh mắt đầy sát khí: “Thằng khốn, đừng để tao điều tra ra mày là kẻ nào”.

“Dám đùa giỡn cậu chủ đây, tao nhất định cho mày chết không yên thân”.

----------------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK