“Sao… sao thế này?”
Vân Tịnh Nhã vội vàng đi đến phía trước người đàn ông, cẩn thận nói: “Này, này, anh vẫn ổn chứ?”
Người đàn ông áo xanh không trả lời, thậm chí tiếng hơi thở cũng trở nên yếu ớt không nghe thấy.
Vân Tịnh Nhã vội vàng lấy điện thoại, mở ra xem, phát hiện không có tín hiệu, cô liền buồn lòng, bản tính lương thiện, khiến cô không thể ngồi nhìn mà không quan tâm, suy nghĩ một chút, không màng cơ thể người đàn ông bẩn thỉu, cô xé tà váy của mình cẩn thận băng bó vết thương của người đàn ông, cầm máu tươi chảy ra, sau đó, cơ thể nhỏ bé dùng hết sức ôm người đàn ông đứng lên, đang định đi đến chỗ đông người cầu cứu, đột nhiên, tiếng bước chân rầm rập vang lên phía sau, không đợi cô quay đầu nhìn, một tiếng gầm vang lên bên tai: “Mẹ kiếp, cô đang làm gì! Buông cậu chủ nhà ta xuống!”
Sau đó, ánh đèn sáng rực, một đám người liền vụt đến, người dẫn đầu không biết lý lẽ, trực tiếp đá vào hai đầu gối của Vân Tịnh Nhã, phập phập một tiếng, Vân Tịnh Nhã quỳ dưới đất, người đó quát tháo: “Cô là ai, to gan dán làm hại cậu chủ của chúng tôi?”
Cơn đau dữ dội truyền lên từ đầu gối, những vẫn không bằng nỗi ấm ức trong lòng.
Vân Tịnh Nhã ngẩng đầu, vẻ mặt tức giận: “Anh nhìn rõ đi, tôi chỉ là người qua đường, thấy có người ngã ở đây, có lòng tốt đến giúp đỡ, các người bớt sỉ nhục tôi đi!”
“Nói láo!”
“Ban đêm không một bóng người, một cô gái như cô xuất hiện ở nơi vắng vẻ, hơn nữa tay còn đầy vết máu, chắc chắn là cô hại cậu chủ!”
“Anh!...”
Vân Tịnh Nhã tức phát điên, coi như cô biết, tú tài gặp phải binh lính, có lý mà không thể nói rõ, nhưng, mạng người quan trọng, cô vẫn lo lắng cho người đàn ông ngã dưới đất hơn, nếu chảy máu quá nhiều mà không cầm kịp, cũng sẽ chết người!
“Bây giờ không phải là lúc nói việc này, người đàn ông này bị thương rất nặng, nếu không mau chóng đến bệnh viện, anh ta sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng!”
“Đợi anh ta tỉnh lại, thì có thể biết rõ chân tướng!”
Bốp!
Người dẫn đầu tát cô một cái, má trái của Vân Tịnh Nhã sưng lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, người đó lạnh lùng nhìn cô: “Cô câm miệng cho tôi!”
“Người đâu, trói cô ta lại, đưa về nhà họ Tống!”
“Các người muốn làm gì?”
Vân Tịnh Nhã ra sức dãy dụa: “Các người đang bắt người phi pháp! Thả tôi ra!”
Vẻ mặt người đàn ông lạnh nhạt, không hề có chút tiếc thương vì dung mạo của Vân Tịnh Nhã, tóm lấy cằm của cô, lạnh giọng nói: “Tốt nhất là cô cầu nguyện cho cậu chủ nhà tôi bình yên vô sự đi, nếu không, người trong chín tộc nhà cô, đều sẽ phải chôn cùng đấy!”
“Đưa đi!”
Nói xong, Vân Tịnh Nhã bị một đám người cưỡng chế đưa đi, đợi sau khi tất cả mọi người rời đi, công viên lại trở nên yên tĩnh, sau đó, hai bóng người lặng lẽ xuất hiện tại chỗ đó, nhìn bóng dáng họ rời đi, khóe miệng lộ ra nụ cười âm trầm.
“Cậu chủ, chúng ta làm như vậy, có phải quá mạo hiểm không? Dù sao Tống Thanh Trúc đó cũng là…”
“Câm miệng!”
Trong ánh mắt Phương Hoa hiện lên vẻ hiểm ác: “Chuyện này không liên quan đến chúng ta!”
“Người ám hại cậu chủ nhà họ Tống, là con đê tiện Vân Tịnh Nhã đó! Nhớ rõ chưa?”
Phương Quyền cảm nhận hơi lạnh trên người Phương Hoa, vội vàng khom lưng: “Vâng, cậu chủ, lão Quyền nhớ rồi!”
Khóe miệng Phương Hoa giương lên một góc: “Người thông minh, thì phải biết mượn thời thế!”
“Vân Tịnh Nhã, dám cho bản thiếu gia một nhát, đây chính là cái giá mà cô phải trả!”
“Hạng Tư Thành ơi là Hạng Tư Thành, phần quà lớn nhà họ Tống, bản thiếu gia tin, mày chắc chắn sẽ thích, ha ha…”
Lúc này, trước cổng rạp chiếu phim, Hạng Tư Thành đang đợi phim mở chiếu, vẫn chưa thấy bóng Vân Tịnh Nhã đâu, anh liền thấy hơi hiu quanh, lẽ nào, cô ấy vẫn đang giận mình?