“Mục đích tôi đến đây chỉ có một, đưa cho cậu một danh sách, điều cậu cần làm chính là giết hết tất cả những người trên danh sách này!”, người đàn ông nói.
“Rốt cuộc ông là ai? Sao tôi phải giết người thay ông!”, lúc này giọng nói Hạng Tư Thành cũng thể hiện không vui.
Ông là cao thủ, đúng thế, ông lợi hại hơn tôi cũng không sai, nhưng ông nói chuyện với tôi với tư thái như vậy có phải quá đáng không, hơn nữa tôi cũng không biết ông là ai, sao tôi phải bán mạng cho ông.
“Ha ha!”, người đàn ông đó quay đầu nhìn Hạng Tư Thành, cười lớn không nói gì.
“Xem ra ông lão đó không nhìn nhầm người, cậu còn trẻ tuổi mà suy nghĩ thực sự cẩn thận tinh tế!”, người đàn ông cười.
“Được rồi, không lấp lửng với cậu nữa, Lục Chính Phúc bảo tôi đến! Đương nhiên được biết là gặp cậu, nên tôi chủ động yêu cầu được đến đây, tôi muốn xem xem rốt cuộc là người ưu tú thế nào, lại được ông lão đó tôn sùng như vậy”, người đàn ông nói.
Khi nghe thấy là người của Lục Chính Phúc phái đến, lòng cảnh giác của Hạng Tư Thành biến mất vô tăm tích, ban ngày, anh vừa gặp mặt Lục Chính Quốc, không ngờ đến tối thì đã có chuyện.
Xem ra ông lão này thực sự là ngồi không yên.
Hạng Tư Thành nhận danh sách từ tay người đàn ông, danh sách này viết rất nguệch ngoạc, thậm chí có vài chữ mình miễn cưỡng mới nhận được mặt chữ.
Trên danh sách mỏng này, viết nguệch ngoạc tên của ba mươi lăm người, kỳ lạ là trong ba mươi lăm người này có gần ba mươi người là tên nước ngoài.
Nhìn danh sách, Hạng Tư Thành cũng đoán ra đại khái, những người bí mật lần trước đến, không nếm được vị ngọt trong tay Hạng Tư Thành, nhưng vì sức mê hoặc to lớn của kiếm Can Tương Mạc Tà, hiển nhiên những người này sẽ không từ bỏ, xem ra làn sóng tấn công thứ hai của họ đã bắt đầu.
Những người nước ngoài này là cao thủ của thế lực nước ngoài có liên hệ mất thiết với Lục Chính Quân phái đến.
“Bây giờ họ ở đâu?”, Hạng Tư Thành nhìn cái tên trên danh sách, hỏi người đàn ông đó.
Khi chúng ta vừa quyết đấu, những người đó đã đổ bộ đến đây từ bến cảng, lúc này đang ở một nơi nào đó trong thành phố Thiên Hải.
“Các ông biết rõ hành tung của đối phương, tại sao các ông không đích thân ra tay? Tôi tin nếu ông ra tay, có lẽ họ sẽ không có khả năng sống sót”, Hạng Tư Thành nói.
“Lẽ nào cậu quên rồi? Cao thủ Tông Sư không được phép tham gia vào tranh đấu giữa các thế lực phàm tục”, người đàn ông đó nhàn nhạt nói.
Hạng Tư Thành cười, anh chỉ châm biếm đối phương, đương nhiên anh biết thân là cao thủ tôn quý, nếu không có hạn chế này, ông ta cũng sẽ không ra tay, như vậy đúng là sỉ nhục ông ta.
Anh chỉ muốn nói đã biết rõ động hướng của đối phương, nếu dựa vào thế lực của nhà họ Lục ở thành phố Thiên Hải, muốn giết chết những người này, thì có trăm cách.
Nhưng hôm nay lại thêm một động tác, bảo anh ra mặt xử lý những người này, không tránh khiến người ta cảm thấy nực cười.
“Được rồi, tôi đã giao danh sách cho cậu, cậu xem mà làm đi”, người đàn ông nói xong liền bỏ đi, Hạng Tư Thành lại chần chừ không ra về.
Trong lòng Hạng Tư Thành, tuy bất mãn với cách làm của họ, nhưng đối diện với lợi ích như vậy, anh cũng đành nghe và làm theo, hơn nữa ông cụ nhà họ Lục cũng rất tốt với anh, giúp ông ta xử lý một thằng con trai mất dạy, còn có thể lấy được báo đáp hậu hĩnh, việc này cũng không tồi.
Đúng lúc Hạng Tư Thành dự tính hành động tiếp theo trong lòng, phía sau vang lên giọng nói nhỏ nhẹ khẽ khàng, Hạng Tư Thành cũng phải cười khổ, tại sao hôm nay phía sau anh luôn có người chứ?