Chương 19: Tài nghệ phân thắng bại
Sự xuất hiện của nhân vật chính ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, đương nhiên đây cũng là lần đầu tiên Vân Tịnh Nhã và Đào Hạnh Nhi cùng nhau xuất hiện.
Với tư cách là người giàu nhất thành phố Thiên Hải, Tống Chí Đông đích thân tiếp đón James Karen, ông ta mỉm cười nói: “Đại sư Karen vừa xuống máy bay đã đến đây, đi đường dài, vất vả cho ông rồi!”
“Tống Chí Đông tôi đây đặc biệt mời đầu bếp khách sạn ba sao cấp Michelin chuẩn bị bữa tối thịnh soạn tiếp đãi ông Karen”.
Người nước ngoài từ trước đến nay bụng dạ thẳng thắn, không biết cái gì gọi là quanh co lòng vòng, đương nhiên đại sư Karen cũng vậy, chỉ thấy ông ta chu môi, có chút bất mãn nói: “Chúa ơi! Thành phố cổ kính này có hơn 5000 năm văn hiến, đi đến đâu cũng thấy truyền thống cổ xưa!”
“Đặc biệt là những món ăn ngon đó, lúc nào cũng làm tôi thèm thuồng. Nếu đã như vậy, tại sao mọi người lại không chiêu đãi tôi bằng những món ngon Hoa Hạ mà tôi yêu thích chứ?”
Tống Chí Đông vô cùng ngạc nhiên, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ.
Tôi hao tổn tâm tư mời đầu bếp của Michelin về để nấu ăn cho ông mà ông còn không cảm kích sao?
Trước đó ông cũng không có nói là ông thích đồ ăn Hoa Hạ mà!
Nếu không, tôi đã sớm chuẩn bị một bàn ăn đầy đủ cho ông!
Nhưng bây giờ, tôi tìm được ở đâu cho ông chứ?
Lúc này, giọng nói đầy tự tin của Đào Hạnh Nhi vang lên: “Nếu đại sư Karen đã muốn ăn đồ ăn Hoa Hạ thì với tư cách là chủ nhà, chúng tôi đương nhiên sẽ không thể để ông thất vọng rồi!”
“Tối nay, tôi đặc biệt mời đầu bếp đến từ Tụ Phúc Lâu đến đích thân nấu một bàn yến tiệc tiếp đón đại sư Karen!”
“Thật sao? Quá tuyệt vời!”
Hai mắt đại sư Karen sáng lên, trực tiếp vứt Tống Chí Đông sang một bên, ông ta đi đến trước mặt Đào Hạnh Nhi, nắm lấy tay phải của cô ta, ưu nhã đặt một nụ hôn dịu dàng xuống: “Cô gái xinh đẹp, đêm nay cô là nữ thần đẹp nhất trong lòng tôi!”
Đào Hạnh Nhi cũng cười đáp lễ: “Đào Hạnh Nhi tập đoàn Đào Thị, tôi rất vui khi được tiếp đón ông!”
Mắt thấy Đào Hạnh Nhi đã chiếm ưu thế, lúc này Vân Tịnh Nhã cũng đứng dậy, mở miệng nói: “Đại sư Karen, để chào đón ông, tập đoàn Mộ Tư cũng đặc biệt mời đầu bếp đến từ Thiên Lan Các đến nấu ăn cho ông, nhất định sẽ để cho ông thưởng thức được các món ăn chính thống và ngon miệng nhất!”
Mọi người nhất thời kinh hô một tiếng, nhỏ giọng thì thầm với nhau.
“Thiên Lan Các và Tụ Phúc Lâu đều là những nhà hàng nổi tiếng có tuổi đời hàng trăm năm, có thể mời được đầu bếp đến từ nhà hàng bọn họ, xem ra Đào Thị và Mộ Tư đều đã tốn không ít tâm tư!”
“Thật đáng tiếc! Bọn họ đến trước thì giành được miếng ngon, sao tôi không nghe ngóng được chuyện đại sư Karen thích ăn đồ ăn Hoa Hạ chứ!”
“Haizz, đừng nói nữa, có vẻ như tối nay đối tác làm ăn của đại sư Karen là một trong hai người Đào Hạnh Nhi và Vân Tịnh Nhã rồi, chỉ cần nhìn vào đầu bếp mà hai người bọn họ đã mời đến, món ăn của ai có thể khiến đại sư Karen ưu ái hơn thì người đó thắng!”
“PK! PK!”
Hai mắt Karen sáng lên, bộ dạng vô cùng kích động, lớn giọng nói: “Chúa ơi! Tôi có thể cùng một lúc được nếm thử món ăn của hai đầu bếp nổi tiếng của Hoa Hạ, tôi nóng lòng lắm rồi đó!”
“Tôi đều đã nghe nói qua về tập đoàn Đào Thị và tập đoàn Mộ Tư, cả hai đều rất quyền lực trong ngành châu báu trang sức! Vậy tôi tuyên bố như thế này, ai có thể làm ra món ăn mà tôi thích thì bản thảo thiết kế lần này tôi mang đến sẽ thuộc về người đó!”
Không sai, cách thức hợp tác của người nước ngoài luôn bất ngờ và nằm ngoài dự đoán của mọi người như vậy, nhưng câu nói này lại khiến con ngươi mắt của Đào Hạnh Nhi và Vân Tịnh Nhã đột nhiên sáng ngời!
“Cô Vân, cô có chắc là muốn đấu với tôi không?”
Đào Hạnh Nhi híp mắt nhìn Vân Tịnh Nhã rồi nói.
“Lời này của cô Đào, có nghĩa là cô chỉ muốn chỉ cho quan lại đốt lửa mà không cho dân chúng thắp đèn sao?”
“Chỉ sợ rằng cô không những không tranh được với tôi mà ngược lại đến cuối cùng, người mất mặt là cô!”
Đào Hạnh Nhi dừng một chút, trong mắt cô ta hiện lên vẻ suy ngẫm: “Cô Vân, nghe tôi khuyên một câu, bây giờ rút lui vẫn còn kịp đó, đừng để đến lúc đó mất cả chì lẫn chài!”
Đều đã đến lúc này rồi, sao Vân Tịnh Nhã có thể rút lui chứ, cô hừ nhẹ một tiếng: “Nếu cô Đào đã có tự tin như vậy, vậy thì chúng ta một chọi một nhé!”
“Xem đầu bếp mà chúng ta thuê, ai có thể khiến cho đại sư Karen ăn ngon miệng!”
Đám đông dần dần tản ra, nhường sân khấu cho Đào Hạnh Nhi và Vân Tịnh Nhã.
Sau đó, có hai người đàn ông trung niên mặc đồng phục đầu bếp lần lượt bước đến trước mặt hai người bọn họ.
Đào Hạnh Nhi nói trước: “Vị này là Bành Hải Sinh- đầu bếp trưởng Tụ Phúc Lâu! Tối nay, anh ấy sẽ nấu một bàn đồ ăn mang đậm hương vị Hoa Hạ dành cho vị khách quý của chúng ta- đại sư Karen, món canh hầm hải sản!”
Vân Tịnh Nhã vội vàng nói với đầu bếp của Thiên Lan Các ở bên cạnh: “Đầu bếp Tạ, thắng thua lần này liên quan đến tương lai của tập đoàn Mộ Tư, mọi chuyện xin nhờ vào anh đó!”
Một nụ cười khác thường nở trên khuôn mặt to béo của Tạ Hồ: “Giám đốc Vân yên tâm, nhắc đến ẩm thực Hoa Hạ không thể không nhắc tới ẩm thực vùng Sơn Đông, đứng đầu các món ăn Sơn Đông chính là món Ruột heo ram mặn, tôi sẽ làm cho đám đầu bếp Tụ Phúc Lâu thua không còn một manh giáp!”
Vân Tịnh Nhã đang lo lắng nên không để ý đến nụ cười của Tạ Hồ, cô nói một câu khách sáo: “Vậy thì phiền đầu bếp Tạ rồi!”
Sau đó hai vị đầu bếp đi xuống dưới chuẩn bị, trong sự đợi chờ mòn mỏi của Karen, một lúc lâu sau, hai chiếc xe đẩy đồ ăn được chậm rãi đẩy tới.
Bành Hải Sinh dẫn đầu đi trước, vén khăn trải bàn lên, bỗng nhiên có một hương thơm ngào ngạt tràn ngập khắp phòng tiệc, Karen ngây ngất hít vào một hơi thật sâu, nhịn không được tán thưởng: “Trời ơi, hương vị này quả thực là kiệt tác của tạo hóa!”
“Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ thấy món ăn nào có mùi thơm như vậy!”
Đào Hạnh Nhi đắc ý nói: “Bên trong có hải sâm, bào ngư, tôm hùm và 18 loại hải sản khác đã được chúng tôi lựa chọn cẩn thận, tỉ mỉ nhất, trong đó còn có nấm hương, nhân sâm và 30 loại thảo dược quý khác của Hoa Hạ, đây mà món ăn do đích thân đầu bếp Bành chế biến và nó chỉ được dành cho những vị khách Vip của tập đoàn Đào Thị chúng tôi mà thôi”.
Chỉ trong một câu nói đã có thể giành được sự ủng hộ và tán thưởng của tất cả mọi người, nguyên liệu đều là những thứ quý giá nhất, đầu bếp là người có trình độ thượng thừa nhất, chỉ dựa vào sự chân thành này thì tập đoàn Đào Thị đang đứng trên nấc thang chiến thắng!
Một chén Phật nhảy tường bị Karen ăn tươi nuốt sống, ông ta liếm liếm môi, ánh mắt chuyển sang chiếc xe đồ ăn bên cạnh Vân Tịnh Nhã: “Chúa ơi, đây chắc chắn là món ăn ngon nhất mà tôi đã từng được ăn!”
“Bây giờ, tôi đã rất nóng lòng muốn nếm thử món mà cô Vân chuẩn bị cho tôi rồi!”
Vân Tịnh Nhã vội vàng nói: “Bếp trưởng Tạ, món ăn của chúng ta không có vấn đề gì chứ!”
Khóe miệng Tạ Hồ nhếch lên: “Đương nhiên không có vấn đề gì rồi, cô Vân, đích thân cô bưng đến cho đại sư Karen đi!”
Vân Tịnh Nhã không có chút nghi ngờ gì, cô vươn tay ra chuẩn bị lấy đĩa đồ ăn thì Hạng Tư Thành ở một bên lại tóm lấy cổ tay cô!
“Hạng Tư Thành! Anh túm tay tôi làm cái gì!”
Ánh mắt của Hạng Tư Thành lại đăm chiêu nhìn vào Tạ Hồ, mở miệng nói: “Tôi cũng rất tò mò về những món ăn mà đầu bếp Hồ đã chuẩn bị, cho nên, trước khi đưa cho đại sư Karen thì không bằng để tôi xem qua trước một chút!”
Nói xong, anh vén khăn trải bàn lên, bỗng nhiên, một mùi hôi thối thoang thoảng bay ra.
Trên chiếc đĩa sứ tinh xảo, có một khúc ruột lợn được cắt thành 9 khúc mà chưa được xử lý qua!
Ngay đến cả bụi bẩn trên lớp biểu bì cũng có thể nhìn thấy một cách rõ ràng!
Những vị khách vốn đang tò mò vây quanh bỗng nhiên tản đi.
“Đây là mùi gì vậy, buồn nôn chết đi được!”
“Ruột lợn? Tập đoàn Mộ Tư sẽ không chiêu đãi đại sư Karen thứ này chứ?”
“Lần này tập đoàn Mộ Tư đi tong rồi! Dám mang thứ này đến chiêu đãi đại sư Karen, lẽ nào tập đoàn Mộ Tư không biết, với sự ảnh hưởng của đại sư Karen ở trong ngành, chỉ cần một câu nói của ông ta thì hợp tác của hơn một nửa số thương hiệu châu báu trang sức của tập đoàn Mộ Tư đều sẽ bị ngâm nước sao?”
Mà đại sư Karen vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, ông ta còn khịt khịt mũi, tò mò nói: “Sao lại thối như vậy? Món này giống như đậu phụ thối đúng không?”
Nghe thấy mọi người châm biếm hả hê, cười đùa chế giễu, mặt Vân Tịnh Nhã tái mét, cô ngờ vực nhìn Tạ Hồ: “Tạ… Đầu bếp Tạ, sao anh phải làm như vậy chứ?”
“Tại sao? Cô cho rằng, cả thành phố Thiên Hải này đều không có ai biết sở thích của đại sư Karen, chỉ dựa vào vòng bạn bè hạn hẹp đó của cô mà có thể dễ dàng nghe ngóng được sao?”
Đào Hạnh Nhi chậm rãi bước đi thong thả, khuôn mặt cô ta đầy sự mỉa mai châm biếm của người chiến thắng.
“Là… là cô?
Vân Tịnh Nhã bừng tỉnh hiểu ra!
“Đương nhiên là tôi! Nếu không phải là tin tức tôi truyền ra, cô sẽ mời đầu bếp nổi tiếng ra mặt sao? Nếu không phải là tôi thu xếp trước, cô còn thật sự cho rằng, chỉ dựa vào cô mà có thể mời được bếp trưởng của Thiên Lan Các à?”
“Vân Tịnh Nhã, dám đấu với tôi, cô còn non và xanh lắm!”
“Đầu bếp Tạ, tôi tin tưởng anh như vậy, sao anh lại hại tôi?”
Trên mặt Tạ Hồ chẳng những không có một chút áy náy mà ngược lại hắn ta vô cùng thản nhiên nói: “Lời này của cô Vân sai rồi, người thuê tôi chưa bao giờ là cô!”
Đào Hạnh Nhi bụm mũi, đi đến gần Vân Tịnh Nhã, cô ta đắc ý nói: “Giám đốc Vân, cô còn đợi gì nữa, đại sư Karen vẫn còn đang đợi món ăn mà cô dày công chuẩn bị cho ông ta đó!”
Vân Tịnh Nhã cúi đầu xuống, sắc mặt sám xịt, không cần biết món ăn đã được dọn lên hay chưa thì cũng đã biết trước được tập đoàn Mộ Tư thế nào cũng thua rồi!
Đúng lúc này, một giọng nói nhàn nhạt vang lên: “Tuy món Phật nhảy tường của đầu bếp Bành rất ngon, nhưng so với món ăn mà tập đoàn chúng tôi đã chuẩn bị thì vẫn còn thua xa một trời một vực, căn bản không đáng được nhắc tới!”
Vừa dứt lời, cả phòng tiệc đều vô cùng kinh ngạc, Đào Hạnh Nhi lại càng khoa trương liếc mắt nhìn anh, khinh thường cười nói: “Anh Hạng, giờ phút này, anh lấy đâu ra tự tin để nói lời này chứ?”
“Cả thành phố Thiên Hải này, những đầu bếp nổi tiếng nhất đều quy tụ về Tụ Phúc Lâu và Thiên Lan Các, hôm nay, hai người bọn họ đều ở đây, anh lấy cái gì để đấu với tôi chứ?”
“Chỉ dựa vào đĩa ruột lợn sắp lên men này sao?”
Nhưng trái lại Hạng Tư Thành vẫn rất bình tĩnh trút hết ruột lợn ở trong tay xuống, thản nhiên nói: “Đầu bếp mà tập đoàn Mộ Tư mời đến chưa bao giờ là Thiên Lan Các, để thể hiện lòng thành của chúng tôi với các vị khách quý, giám đốc Vân đã đích thân đứng ra, đặc biệt mời Lão Trù Tiên đến đây nấu ăn cho đại sư Karen!”
Anh vừa nói xong, cả sảnh tiệc im phăng phắc, sau đó liền vang lên những tràng cười rộ!
“Anh ta không phải là bị điên rồi chứ? Dám nói mình mời được Lão Trù Tiên sao?”
“Lão Trù Tiên từng là đầu bếp hàng đầu chuyên nấu ăn trong các bữa tiệc chiêu đãi của chính phủ, là nhân vật cấp quốc gia, đầu bếp nổi tiếng cả miền Bắc này ai mà thấy ông ấy không gọi một tiếng sư phụ chứ, chỉ dựa vào anh ta mà có thể mời được Lão Trù Tiên sao?”
“Đúng vậy! Hơn nữa Lão Trù Tiên đã gác kiếm hơn 10 năm rồi, năm ngoái là lễ đại thọ 80 tuổi của mẹ chủ thành phố, năm lần bảy lượt đến mà không mời được Lão Trù Tiên, thì anh ta coi là cái thá gì chứ?”
Nghe đám người đó chế giễu, trên mặt Đào Hạnh Nhi cũng tràn trề vẻ châm biếm: “Tôi vốn cho rằng, anh cũng là một nhân vật có tiếng tăm, nhưng hiện tại xem ra anh cũng chỉ là một người giỏi chém gió mà thôi”.
Còn Tạ Hồ cũng bắt đầu mỉa mai, chế nhạo: “Hóa ra giám đốc Vân lại lớn mặt như vậy, nếu đã có thể mời được Lão Trù Tiên vậy thì ban đầu hà tất gì phải hèn mọn khẩn cầu tôi ra tay chứ?”
Hạng Tư Thành nhìn vào hắn ta: “Tôi vốn nghĩ rằng tay nghề của đầu bếp Tạ đủ để áp đảo Tạ Phúc Lâu, không ngờ rằng tôi đã nhìn nhầm mất rồi, dựa vào nhân phẩm suy đồi và tài nghệ nấu bếp này của anh thì e rằng cũng chỉ là trình độ vớ vẩn, cỏn con mà thôi”.
“Đúng rồi, tôi sẽ sửa lại cách dùng từ của anh, chúng tôi không có khẩn cầu anh mà là bố thí, bố thí cho anh một cơ hội để trổ tài trước mặt mọi người, nhưng đáng tiếc rằng, anh không có trân trọng nó!”
“Anh!..”
Trong mắt Tạ Hồ hiện lên tia phẫn nộ: “Tay nghề tôi cao hay thấp anh cũng không có đủ tư cách để bình luận ở đây!”
“Tôi không có tư cách, vậy Lão Trù Tiên thì sao?”
“Hừ! Anh đúng thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nếu thật sự anh có thể mời Lão Trù Tiên đến đây, vậy thì trước mặt mọi người ở đây, tôi sẽ gác dao chuộc lỗi, từ nay về sau, tôi sẽ không làm đầu bếp nữa!”
“Được!”
Khóe miệng Hạng Tư Thành khẽ nhếch lên, anh đưa điện thoại của mình cho Vân Tịnh Nhã đang mờ mịt chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhỏ giọng nói: “Tịnh Nhã, còn đợi gì nữa, Lão Trù Tiên, đang đợi điện thoại của em đó!”
Vân Tịnh Nhã cắn cắn răng, thấp giọng nói: “Hạng Tư Thành! Anh làm cái gì vậy!”
“Nhân vật lớn như Lão Trù Tiên, sao tôi có thể quen biết? Hơn nữa làm sao tôi có thể mời được ông ấy đến đây nấu ăn chứ??
“Em không gọi điện thoại, làm sao biết là không mời được?”
Thấy nụ cười tự tin của Hạng Tư Thành, Vân Tịnh Nhã quyết tâm, đến lúc này rồi, vậy thì cô sẽ quyết đánh đến cùng, tin tưởng anh một lần!
Vừa cầm điện thoại, cô liền nhấn gọi vào số đã sớm được nhập sẵn ở trong điện thoại!
Tút…tút…tút…
Ba tiếng tút tút, điện thoại được kết nối, Vân Tịnh Nhã thấp thỏm không yên, cẩn thận nói: “Xin hỏi, đây có phải là Lão Trù Tiên không?”
Đầu dây bên kia, có chút im lặng, sau đó vang lên một tràng cười sang sảng: “Giám đốc Vân, tôi đứng ở cửa đợi cuộc điện thoại này của cô, sắp ngủ được một giấc rồi đó!”
Lời vừa buông xuống, cả phòng tiệc im phăng phắc không có một tiếng động!
----------------------------