Chương 21: Giành thắng lợi
Cả sảnh lặng im không nói nên lời, ai ai cũng ngạc nhiên nhìn bà cụ đang ngồi trên xe lăn.
Đào Hạnh Nhi cũng vô cùng ngạc nhiên, sau đó đột nhiên nở nụ cười nhìn Hạng Tư Thành: "Anh thôi ngay mấy trò này đi được rồi đấy. Trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà cũng tìm được hàng giả, chị đây quả thực bội phục!"
"Nhưng anh tưởng bọn tôi là đồ ngu và sẽ tin một bà già què là nghệ nhân may vá nổi tiếng sao?"
"Đào Hạnh Nhi! Cô câm miệng lại cho tôi!"
Giọng nói đầy giận giữ của Tống Chí Đông vang lên, ông ta hung hăng trừng mắt với cô ta, rồi bước nhanh tới chỗ Mai Tuyết Cầm, đứng trước chiếc xe lăn cúi thấp nửa người, hòa nhã mỉm cười: "Đại sư Mai, không ngờ một vị khách quý như bà cũng tới, thật là vinh dự cho Tống Chí Đông tôi đây!"
Mai Tuyết Cầm mỉm cười: "Ồ? Ông biết tôi sao?"
"Trước kia tôi từng may mắn thấy được ảnh chụp chung của bà trong nhà của một nhân vật quyền thế. Dù chân của bà bị tật nhưng bà vẫn rất có sức hút đấy”.
Vừa dứt lời, khuôn mặt của Đào Hạnh Nhi bỗng tái mét.
Là người giàu nhất Thiên Hải, đương nhiên ông ta không thể công khai bảo vệ một kẻ lừa đảo giữa chốn đông người. Nếu vậy chỉ có một khả năng là, bà cụ què này thực sự là bậc thầy Mai Tuyết Cầm tôn quý.
Mai Tuyết Cầm cười khúc khích, sau đó nhìn về phía trước cười nói: "Chàng trai trẻ, cậu có thể cho tôi xem bộ quần áo do “chính tay” tôi may không?"
Hạng Tư Thành gật đầu, không cần hỏi ý kiến của Đào Hạnh Nhi, trực tiếp đưa bộ quần áo cho Mai Tuyết Cầm. Bà ấy sờ thử một lượt rồi gật đầu: "Chất vải là loại cao cấp nhất, tay nghề cũng rất tốt. Nếu gắn thêm logo độc quyền của tôi rồi treo ở ngoài thì đúng là khó mà phân biệt được thật giả”.
"Nhưng đáng tiếc, giả chính là giả, cho dù có nhái thật tới mức nào cũng không thể thành thật!"
Nói xong, bà ấy đưa bộ quần áo lại cho cô gái ở phía sau, cô gái nhận lấy, không nói một lời, bắt đầu cắt chiếc váy ra một cách ngẫu nhiên. Một lúc sau, một bộ đồ Đường trang lộng lẫy đã biến thành đống giẻ rách.
Trái tim Đào Hạnh Nhi lúc này như đang rỉ máu, quần áo đúng là hàng giả, nhưng số tiền mà cô ta bỏ ra cho tập đoàn Đào Thị là thật.
Tên lừa đảo chết tiệt kia lại dám qua mặt cô ta một cách trắng trợn như vậy, khiến cô ta không chỉ mất một khoản tiền lớn mà ngay cả mặt mũi cũng không còn.
Mà lúc này, ánh mắt của Karen cũng không còn mấy thiện cảm: "Cô Đào, cô dùng đồ giả để lừa tôi thật sao? Cô chê tôi thiếu hiểu biết có đúng không?"
"Đại sư Karen, không! Không như ông nghĩ đâu! Tôi cũng chỉ là người bị hại thôi".
"Đừng nói gì nữa! Tôi thật sự rất thất vọng về cô".
"Đại sư Karen! Thực ra ông không cần phải thất vọng, thứ mà tập đoàn Đào Thị không thể cho ông, tập đoàn Mộ Tư có thể".
Hạng Tư Thành chọc Vân Tịnh Nhã vẫn đang say mê ngồi xem kịch, cô quay ra nhìn anh với vẻ mặt ngây ngô, tựa như muốn nói rằng: “Sao vậy, tôi cũng chỉ là một người hóng drama như bao người thôi mà?”
Mặt Hạng Tư Thành đột nhiên xám lại, cô gái này sao lại ngốc như vậy chứ?
Anh bất lực nói: "Giám đốc Vân, từ lâu đã biết ông rất thích văn hóa Hoa Hạ. Nhưng ngoài ẩm thực ra thì sao có thể có thiếu được một món đồ đại diện cho cái đẹp và sự cao quý như trang phục thời Đường chứ?"
"Vì vậy, tôi đặc biệt mời đại sư Mai Tuyết Cầm tới may riêng cho ông một bộ, coi như là một món quà mà tập đoàn Mộ Tư tặng ông!”
Mai Tuyết Cầm mỉm cười gật đầu tán thành.
Tất cả các khách mời có mặt ở đó đều ồ lên.
Mai Tuyết Cầm là ai chứ? Quần áo bà ấy tự tay may không phải là thứ có thể mua bằng tiền đâu!
Ngay cả một người giàu nhất Thiên Hải như Tống Chí Đông, sở hữu khối tài sản lên đến hàng trăm tỷ, cũng không dám mời Mai Tuyết Cầm tự tay may cho ông ta một bộ quần áo, Tập đoàn Mộ Tư đã âm thầm lớn mạnh tới như vậy rồi sao?
Còn Vân Tịnh Nhã thì nhìn Hạng Tư Thành với vẻ mặt mơ hồ: "Tập đoàn Mộ Tư có khả năng mời đại sư Mai tới sao?"
Hạng Tư Thành chỉ cười trừ, đương nhiên tập đoạn Mộ Tư không đủ khả năng, nhưng Hạng Tư Thành thì có.
Thiếu soái - khách hàng lớn nhất của bà ấy đích thân ra mặt, Mai Tuyết Cầm sao có thể từ chối chứ?
"Hoặc có thể là giữa chủ tịch các em và Đại sư Mai có một mối quan hệ đặc biệt gì đó. Dù sao thì, chúng ta cũng đã thắng trong lần hợp tác này rồi, đúng không?"
Karen hào hứng bước xuống nắm lấy tay Vân Tịnh Nhã lớn tiếng tuyên bố: "Cô Vân, cảm ơn cô rất nhiều!"
"Cô là người đã giúp ước mơ bao nhiêu năm qua của tôi được trở thành hiện thực. Tôi quyết định, không chỉ giao việc hợp tác này cho Tập đoàn Mộ Tư mà sau này bất kỳ sản phẩm thiết kế nào của tôi cũng sẽ giao cho Tập đoàn Mộ Tư sản xuất!”
Chỉ có kẻ chiến thắng mới thu hút được sự chú ý của mọi người. Khi Vân Tịnh Nhã trở thành tâm điểm của sự chú ý cũng chính là lúc khuôn mặt Đào Hạnh Nhi u ám đến đỉnh điểm.
"Vân Tịnh Nhã”.
Cô ta siết chặt nắm đấm với vẻ mặt cay nghiệt, cô ta thua rồi! Thua một cách thảm hại! Thua chính dưới tay một người mà trước giờ cô ta luôn khinh thường.
"Cô cứ chờ đấy! Tôi nhất định sẽ cho cô biết mặt!"
Ngay khi cô ta định lặng lẽ rời khỏi bữa tiệc, thì một giọng nói châm trọc vang lên: "Cô Đào, cô định đi đâu vậy?"
Vẻ mặt Đào Hạnh Nhi tối sầm lại: "Các người thắng rồi, bây giờ tôi muốn đi cũng phải chờ sự đồng ý của các người nữa à?"
Hạng Tư Thành nói: "Cô Đào muốn đi, đương nhiên không cần tới sự đồng ý của chúng tôi, nhưng hình như trí nhớ của cô Đào không được tốt lắm thì phải. Cô quên những gì mình vừa nói rồi sao?"
Khuôn mặt Đào Hạnh Nhi âm u như thể trời sắp đổ mưa, trước giờ cô ta luôn là một người phụ nữ cao ngạo lúc nào cũng ngẩng cao đầu, phải thừa nhận mình “có mắt như mù” trước mặt nhiều người như vậy thì bảo cô ta thà chết còn hơn.
"Cô Đào định nuốt lời sao?"
"Người ta nói doanh nhân trú trọng nhất là uy tín, cô Đào, một người có thể phủ nhận ngay chính cả lời nói của mình thì người khác làm sao mà dám hợp tác với tập đoàn Đào Thị các cô nữa đây?"
"Anh... "
Đào Hạnh Nhi định lên tiếng phản bác, nhưng cô ta đột nhiên phát hiện sau khi Hạng Tư Thành nói ra những lời này, rất nhiều người bắt đầu nhìn cô ta với ánh mắt nghi hoặc, trong số đó không ít người có quan hệ hợp tác thân thiết với tập đoàn Đào Thị.
Sắc mặt cô ta đột nhiên thay đổi, sau khi cân nhắc kĩ lợi hại, cô ta hít một hơi thật sâu: "Được! Đào Hạnh Nhi tôi trước nay luôn giữ chữ tín cho dù là trong lời nói hay chuyện làm ăn!"
"Lời tôi nói ra, đương nhiên tôi sẽ không phủ nhận!"
"Lần này là tôi đã vu oan cho các người. Là Đào Hạnh Nhi tôi có mắt như mù. Giờ thì anh hài lòng rồi chứ?!"
Cô ta dùng hết sức hét lên một câu này khiến Hạng Tư Thành phải bịp hai tai lại: "Nếu cô Đào đã thừa nhận mình thiếu hiểu biết thì về đọc thêm sách đi nhé, không cần phải hét lớn như vậy đâu. Tôi cũng không có điếc, tôi nghe rất rõ mà".
"Haha..."
Đào Hạnh Nhi bỏ chạy giữa tiếng cười nhạo của mọi người. Còn Vân Tịnh Nhã thì trở thành nhân vật chính của bữa tiệc. Mọi người đều biết tập đoàn Mộ Tư đã trở thành đối tượng xu nịnh khi có thể mời được Lão Trù Tiên và Mai Tuyết Cầm tới.
Ngay cả khi bữa tiệc đã kết thúc và rời khỏi khách sạn Ôn Tuyền, Vân Tịnh Nhã vẫn chưa hết đắm chìm khỏi niềm vui khi nãy.
Một cơn gió lạnh thổi qua, cô ngây ngốc quay đầu lại nhìn Hạng Tư Thành: "Hạng Tư Thành, tôi không nằm mơ đúng không?"
Hạng Tư Thành mỉm cười: "Hợp đồng đang nằm trong túi xách của em. Em nói xem là mơ hay thật?"
"Thật sao? Tất cả đều là thật sao?"
Vân Tịnh Nhã đột nhiên vui sướng hét lên, vòng tay qua cổ Hạng Tư Thành: "Tất cả đều là thật! Tôi đã làm được! Tôi đã làm được rồi!"
Sự bất ngờ đột ngột này gần như khiến thiếu soái của chúng ta nghẹt thở, anh mỉm cười vỗ nhẹ vào lưng cô: "Được rồi, vất vả cả ngày trời rồi, về nhà nghỉ ngơi thôi!"
Có lẽ nhận thức được sự thân thiết đột ngột giữa hai người, Vân Tịnh Nhã đột nhiên đỏ mặt vội vàng thả ra, nhưng nụ cười trên mặt cô vẫn không hề thay đổi.
"Anh nói xem có kì lạ không, rõ ràng tôi đã bỏ thư mời vào trong túi, còn kiểm tra lại mấy lần liền, sao đột nhiên lại biến mất được?”
"Bỏ đi, không nghĩ nữa. Tối nay tôi rất vui, chúng ta đi đón Yên Nhi, sau đó tôi sẽ đãi anh một bữa thật thịnh soạn, được không?"
"Được”.
Hạng Tư Thành nhìn cô bằng ánh mắt cưng chiều: "Hôm nay em là người có công, em nói gì cũng đúng".
Nhưng nào ngờ, trong một góc khuất mờ mịt, có một đôi mắt tràn đầy thù hận đang nhìn chằm chằm vẻ mặt vui sướng của Vân Tịnh Nhã.
Vân Tịnh Nhã, là cô ép tôi đấy!
Tất cả những tủi nhục hôm nay tôi phải chịu, tôi muốn cô phải đền gấp mười lần!
Sự bất ngờ đột ngột này gần như khiến thiếu soái của chúng ta nghẹt thở, anh mỉm cười vỗ nhẹ vào lưng cô: "Được rồi, vất vả cả ngày trời rồi, về nhà nghỉ ngơi thôi!"
Có lẽ nhận thức được sự thân thiết đột ngột giữa hai người, Vân Tịnh Nhã đột nhiên đỏ mặt vội vàng thả ra, nhưng nụ cười trên mặt cô vẫn không hề thay đổi.
"Anh nói xem có kì lạ không, rõ ràng tôi đã bỏ thư mời vào trong túi, còn kiểm tra lại mấy lần liền, sao đột nhiên lại biến mất được?”
"Bỏ đi, không nghĩ nữa. Tối nay tôi rất vui, chúng ta đi đón Yên Nhi, sau đó tôi sẽ đãi anh một bữa thật thịnh soạn, được không?"
"Được”.
Hạng Tư Thành nhìn cô bằng ánh mắt cưng chiều: "Hôm nay em là người có công, em nói gì cũng đúng".
Nhưng nào ngờ, trong một góc khuất mờ mịt, có một đôi mắt tràn đầy thù hận đang nhìn chằm chằm vẻ mặt vui sướng của Vân Tịnh Nhã.
Vân Tịnh Nhã, là cô ép tôi đấy!
Tất cả những tủi nhục hôm nay tôi phải chịu, tôi muốn cô phải đền gấp mười lần!
----------------------------