Nhìn khuôn mặt béo ục ịch ấy, trên mặt Tần Thương hiện lên nét nghi hoặc: "Tôi quen cậu à?"
"Ha ha... Anh Tần là người có tầm cỡ, đương nhiên sẽ không biết loại vô danh tiểu tốt như tôi rồi. May mà tôi từng nhìn thấy ảnh của anh Tần, vẫn luôn muốn tới thăm, không ngờ hôm nay lại được gặp mặt, thật sự là vinh hạnh vô cùng!"
Tần Thương không phải kẻ ngốc, nghe những lời nịnh nọt ấy, ông ta nhếch môi, mở miệng nói: "Có phải cậu có chuyện gì cần nhờ vả tôi không?"
Anh Côn hơi đỏ mặt vì câu hỏi thẳng thừng ấy, nhưng hắn lập tức nói ngay: "Đúng là anh Tần có khác, mắt sáng như đuốc! Hiện tại tôi đang có một dự án muốn hợp tác với công ty của nhà họ Tần, hôm nay may mắn được gặp anh Tần, không biết có thể cảm phiền anh Tần cho tôi một cơ hội không?"
"Cho cậu cơ hội?"
Tần Thương cười: "Dựa vào việc đàn em của cậu muốn giết tôi?"
Ánh mắt của anh Côn trở nên lạnh lùng, hắn quát to: "Lôi thằng mắt mù ấy tới đây cho tôi!"
Tên đầu trọc run như cầy sấy, gã bị dẫn tới, anh Côn không nói một lời, giơ tay lên tát tới tấp mười mấy cái liền, khuôn mặt của gã sưng lên như cái đầu heo. Anh Côn nhận lấy con dao mà đàn em đưa cho, kề vào cổ tên đầu trọc rồi mở miệng nói: "Anh Tần, tại tôi quản lý không nghiêm, anh cứ việc mở miệng, chỉ cần anh nguôi giận, bảo tôi lột da hắn luôn tại chỗ cũng được!"
Tên đầu trọc lập tức quỳ bịch xuống đất: "Anh... Anh Côn tha mạng!"
"Em thật sự không biết hai anh đây có thân phận tôn quý như thế! Nếu biết, dù có trả em bao nhiêu tiền thì em cũng không nhận vụ này của thằng nhóc nhà họ Hạng ấy!"
Ánh mắt của Hạng Tư Thành ngưng tụ lại: "Nhà họ Hạng? Ai?"
Giờ phút này, tên đầu trọc nào dám giấu diếm, vội vàng mở miệng nói: "Cậu ba nhà họ Hạng, Hạng Bân!"
"Hắn đã trả tôi một khoản tiền, bảo tôi chặn ở đây rồi đưa anh tới vùng ngoại ô, bên đó còn mai phục mấy chục người, nói là muốn lấy mạng anh!"
Rốt cuộc nhà họ Hạng cũng không nhịn được nữa rồi sao?
Đôi mắt của Hạng Tư Thành lóe lên, anh mở miệng nói: "Nơi mà mày nói là ở đâu?"
Tên đầu trọc không dám giấu diếm, gã khai hết ra. Hạng Tư Thành hiểu hết cả rồi, anh nói với Tần Thương: "Ông lo chuyện ở đây đi!"
Tần Thương gật đầu.
Sau đó, Hạng Tư Thành ôn hòa nói với La Bình: "Anh à, có thể trò chuyện với anh một lát được không?"
Người có thế lực như anh Côn còn phải hạ mình trước mặt Hạng Tư Thành, vậy mà lại khách khí với mình như thế, La Bình không khỏi dè dặt đi theo Hạng Tư Thành.
Ra khỏi hầm đỗ xe, tới cửa một khách sạn năm sao cách đó không xa, La Bình ngơ ngác nhìn Hạng Tư Thành, mở miệng nói: "Chúng... Chúng ta đi đâu vậy?"
Hạng Tư Thành nhẹ nhàng cười một tiếng: "Vừa rồi anh đứng ra giúp đỡ, tất nhiên là tôi phải cám ơn anh chứ!"
"Nếu anh không chê thì ăn cơm với tôi đi!"
La Bình vội vàng xua tay: "Không... Không cần đâu!"
"Đó là chức trách của tôi thôi, cũng chẳng giúp được gì cả. Vả lại, thân phận của tôi đâu xứng để tới nhà hàng cao cấp như thế này!"
Hạng Tư Thành kéo tay anh ta, giả vờ cáu giận: "Có xứng hay không thì cũng phải để tôi nói mới tính!"
Dứt lời, anh không nói gì nữa, kéo La Bình vào trong khách sạn.
"Khách sạn này xa hoa quá!"
Vừa bước vào khách sạn, La Bình lập tức thốt lên. Hiển nhiên đây là lần đầu tiên anh ta được tới nơi cao cấp như thế này, trông dáng vẻ rất ngạc nhiên, cảm thấy hoa mắt vì cách bài trí xa xỉ ở đây.
Bọn họ vào một căn phòng sang trọng, La Bình cứ luống cuống tay chân, vẫn chưa quen với hoàn cảnh xung quanh.
"Nào, gặp nhau là duyên phận, hôm nay tôi sẽ uống với anh".
Để xoa dịu sự căng thẳng của La Bình, Hạng Tư Thành vung tay lên, vừa cười vừa nói.
"Nhân viên, cho tôi hai chai Mao Đài Phi Thiên!"
Câu nói của Hạng