Nói xong, anh xoay người đi về phía xe. Mấy người nhìn nhau, bọn họ lành lặn tới đây, bây giờ thì bị thương hết rồi, Vương Bắc Dương kinh hồn bạt vía, hắn là người biết rõ nhất hai người mà mình mang tới lợi hại thế nào.
Nhưng cao thủ như thế lại bị thương khi mà Hạng Tư Thành còn chưa ra tay, nếu thật sự làm gì thì chưa biết chừng hắn sẽ phơi thây nơi hoang dã, vậy nên hắn không dám lôi thôi gì nữa.
Thế là bọn họ chỉ biết trơ mắt nhìn Hạng Tư Thành đổ xăng rồi nghênh ngang đi mất. Xe của bọn họ thì hết xăng rồi, căn bản không thể đuổi theo được nữa.
Đương nhiên, sau khi được chứng kiến bản lĩnh của Hạng Tư Thành, cho dù cho Vương Bắc Dương thêm mười cái gan nữa thì hắn cũng không dám tiếp tục.
…
Lúc này, chiếc xe băng trên đường lớn, Vân Y Y mở to mắt nhìn Hạng Tư Thành, trong mắt chỉ toàn sự sùng bái, dường như muốn xem thấu con người anh.
Vừa rồi ở trên xe, cô ta nhìn thấy rất rõ, lúc mà Hạng Tư Thành nhặt cái chai là cô ta đã đoán ra anh định làm gì rồi, vốn cô ta còn tưởng là sẽ có một trận chiến nữa.
Trận chiến ấy nhất định sẽ rất đặc sắc, Hạng Tư Thành lấy một chọi hai, bày ra chiêu thức lóa mắt, sau đó đánh cặp song sinh ấy bẹp dí, ngầu hết mức có thể.
Sau đó Vương Bắc Dương quỳ xuống xin tha, chủ động rút xăng ra.
Nhưng tất cả đều không đi theo kịch bản mà cô ta nghĩ ra. Hạng Tư Thành chỉ ngồi ở nơi đó mà mấy tên công kích anh đã bị thương, quả là không thể tin nổi.
“Anh Hạng, anh lợi hại quá, tôi còn tưởng anh sẽ đánh với bọn họ một trận cơ”, Vân Y Y kích động nói.
“Đó là cách làm của đám cao thủ hạng ba, tôi là cao thủ hạng hai, chỉ có thể làm thế”, Hạng Tư Thành thuận miệng nói.
“Vậy cao thủ hàng đầu thì sao?” Vân Y Y cảm thấy hứng thú.
“Cao thủ hàng đầu ấy à, người ta không cần xuống xe, chỉ cần thể hiện phong thái đàn anh, là Vương Bắc Dương và hai tên vệ sĩ sẽ ngoan ngoãn chạy tới, đổ xăng vào xe chúng ta”, hiếm khi Hạng Tư Thành nói đùa thế này.
Vân Y Y cười ha ha, không cần giữ hình tượng gì cả, hiện tại cô ta cũng biết Hạng Tư Thành là một người thú vị rồi.
Lúc này cô ta rất vui, vốn cô ta còn nghĩ xem phải ứng phó với tên Vương Bắc Dương ấy thế nào, không muốn hắn phá hỏng kỳ nghỉ hiếm hoi của mình.
Hạng Tư Thành chẳng khác nào thiên thần hạ phàm, dùng phương thức trực tiếp nhất để giải quyết phiền phức.
Mặc dù trông hơi thất đức, nhưng vẫn khiến người ta vui vẻ.
Thậm chí bây giờ cô ta còn hoài nghi là Hạng Tư Thành biết xe sắp hết xăng rồi, nhưng cố tình không đổ xăng, để có đủ lý do kiếm chuyện.
“Anh Hạng, có phải anh cố tình chờ xe hết xăng không?”, cười xong, Vân Y Y hỏi.
“Không phải”, Hạng Tư Thành trả lời.
Vân Y Y nhìn nửa bên mặt của Hạng Tư Thành, không gặng hỏi đến cùng, dù sao cô ta nghĩ thế là được rồi, không ảnh hưởng gì cả.