Chương 167: Hạng Bân
Người phụ nữ nhìn một hàng Rolls-Royce sang chảnh, chiếc BMW mà cô ta lấy làm tự hào bỗng như biến thành sắt vụn trong đống trân châu, chẳng đáng là gì cả.
"Sao thế? Không dẫn đường đi? Chẳng phải cô đang chờ tôi đi thông bồn cầu cho cô sao?"
Câu nói hờ hững của Hạng Tư Thành lọt vào tai người phụ nữ, khiến khuôn mặt của cô ta tái nhợt đi.
Toang rồi toang rồi!
Người này nổi giận rồi! Liệu anh ta có định xử đẹp mình không? Có một hàng Rolls-Royce tới đón thì thân phận phải tôn quý đến mức nào đây? Sao cô ta có thể chọc tới người như thế được cơ chứ!
Càng nghĩ càng thấy sợ, cô ta không cầm được run rẩy. Đột nhiên nhìn thấy Hạng Tư Thành liếc nhìn mình, cô ta sợ đến mức hét toáng lên, bỏ xe chạy lấy người, chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Nhìn dáng vẻ ấy của cô ta, Hạng Tư Thành cạn lời lắc đầu. Từ xưa tới nay, trong xã hội này chưa bao giờ thiếu những kẻ ỷ mạnh hiếp yếu.
Hạng Tư Thành không quan tâm tới người phụ nữ ấy nữa, anh nói với Hạng Thiếu Quân: "Anh cả, chúng ta đi thôi!"
"Chờ đã!"
Đúng lúc này, một giọng nói không mấy thân thiện vang lên, sau đó, một loạt người bặm trợn xông vào, bắt đầu ngang tàng xua đuổi những người đang đứng xem xung quanh.
"Nhìn gì mà nhìn! Cút đi!"
"Cút hết đi mau lên, nếu không thằng này sẽ làm thịt chúng mày!"
Đám đông lập tức giải tán, chỉ để lại mấy người Hạng Tư Thành.
Người cầm đầu là một người đàn ông trẻ tuổi, hắn ta nhìn Hạng Thiếu Quân với vẻ mặt cao ngạo và khinh thường: "Ái chà, đây chẳng phải là cậu cả nhà họ Hạng sao? Sao lại ra nông nỗi này rồi? Chậc chậc, nặng mùi quá đấy, mới chui từ bể phốt ra à?"
"Ha ha..."
Những tên mà hắn ta dẫn tới cười ầm lên, trong mắt chỉ toàn sự trào phúng.
Hạng Tư Thành nhìn hắn ta, anh không có phản ứng gì cả, chỉ nói với Hạng Thiếu Quân: "Chúng ta đi thôi!"
"Đứng lại!"
Hạng Bân nổi giận gầm lên, thân là cậu chủ nhà họ Hạng, hắn ta chưa bao giờ bị ai ngó lơ như thế!
"Cậu đây đang nói chuyện với thằng bất tài này, mày là cái thá gì mà dám chen mồm vào?"
"Hạng Bân! Đây là thái độ của cậu khi nói chuyện với anh mình sao?!"
Hạng Thiếu Quân phẫn nộ quát.
"Anh?"
Hạng Bân quan sát Hạng Tư Thành một lượt rồi bất chợt sực hiểu: "À, thảo nào lại thấy quen mắt, thì ra mày chính là thằng phế vật đã bỏ nhà đi lúc trước à?"
"Nghe nói mày tham gia quân ngũ, bây giờ làm nên công trạng gì rồi? Chắc không phải là đảo ngũ, định trở lại nhà họ Hạng đấy chứ?"
"Ha ha..."
Hạng Bân nhìn Hạng Tư Thành và cười hả hê.
"Cậu..."
Hạng Tư Thành ngăn cản Hạng Thiếu Quân, anh nhìn Hạng Bân, bỗng nở nụ cười và nói: "Đây chẳng phải là thằng nhóc từng bị tao ném vào hố phân sao? Mấy năm không gặp, trông cũng giống người đó!"
"Mày nói cái gì?!"
Hạng Bân trợn mắt lên, lúc nhỏ bọn họ thường xuyên bắt nạt Hạng Tư Thành, có một lần quá đáng quá, bị Hạng Tư Thành bắt được và ném vào hố phân. Vì chuyện ấy, hắn ta bị những anh chị em khác cười nhạo rất lâu, đồng thời cũng là nỗi sỉ nhục suốt đời của hắn ta.
"Không nhắc tới còn đỡ, đã nhắc tới thì hôm nay cậu đây sẽ tính cả gốc lẫn lãi với mày một thể!"
"Hạng Tư Thành, hôm nay tao sẽ cho mày biết sự lợi hại của tao!"
"Chỉ là chi thứ mà cũng dám ăn nói ngông cuồng ở đây! Hạng Bân, đừng quên thân phận của mày, chi thứ vĩnh viễn chỉ là loại phế vật thấp kém mà thôi!"
"Hạng Bân! Đây là thái độ của cậu khi nói chuyện với anh mình sao?!"
Hạng Thiếu Quân phẫn nộ quát.
"Anh?"
Hạng Bân quan sát Hạng Tư Thành một lượt rồi bất chợt sực hiểu: "À, thảo nào lại thấy quen mắt, thì ra mày chính là thằng phế vật đã bỏ nhà đi lúc trước à?"
"Nghe nói mày tham gia quân ngũ, bây giờ làm nên công trạng gì rồi? Chắc không phải là đảo ngũ, định trở lại nhà họ Hạng đấy chứ?"
"Ha ha..."
Hạng Bân nhìn Hạng Tư Thành và cười hả hê.
"Cậu..."
Hạng Tư Thành ngăn cản Hạng Thiếu Quân, anh nhìn Hạng Bân, bỗng nở nụ cười và nói: "Đây chẳng phải là thằng nhóc từng bị tao ném vào hố phân sao? Mấy năm không gặp, trông cũng giống người đó!"
"Mày nói cái gì?!"
Hạng Bân trợn mắt lên, lúc nhỏ bọn họ thường xuyên bắt nạt Hạng Tư Thành, có một lần quá đáng quá, bị Hạng Tư Thành bắt được và ném vào hố phân. Vì chuyện ấy, hắn ta bị những anh chị em khác cười nhạo rất lâu, đồng thời cũng là nỗi sỉ nhục suốt đời của hắn ta.
"Không nhắc tới còn đỡ, đã nhắc tới thì hôm nay cậu đây sẽ tính cả gốc lẫn lãi với mày một thể!"
"Hạng Tư Thành, hôm nay tao sẽ cho mày biết sự lợi hại của tao!"
"Chỉ là chi thứ mà cũng dám ăn nói ngông cuồng ở đây! Hạng Bân, đừng quên thân phận của mày, chi thứ vĩnh viễn chỉ là loại phế vật thấp kém mà thôi!"
Mặc dù hiện tại chi thứ đang nắm quyền trong nhà họ Hạng, nhưng vấn đề thân phận luôn là nỗi đau của bọn họ. Hạng Tư Thành nói toạc ra như thế, Hạng Bân xù lông lên như mèo bị giẫm phải đuôi: "Chi thứ thì đã sao? Hai thằng chi chính chúng mày, một thằng còn không bằng tên ăn mày, một thằng chỉ là lính quèn!"
"Thuê mấy chiếc Rolls-Royce tới mà tưởng mình ngon lắm hả?"
"Sĩ diện hão thì ai chẳng biết, hôm nay cậu đây sẽ cho chúng mày biết ai mới là người nắm quyền trong nhà họ Hạng!"
Vừa nói, hắn ta vừa vung tay lên: "Người đâu, bắt hai thằng đó lại cho tôi!"
----------------------------