Chương 163: Thành phố Hạng Vương
Thành phố Hạng Vương nằm ở bên bờ sông Vị Thủy, tên của thành phố này xuất phát từ Bá Vương Tây Sở.
Mặc dù Bá Vương thua ở Ô Giang, nhưng gia tộc nhà họ Hạng vẫn còn.
Trên mảnh đất rộng lớn ấy có rất nhiều gia tộc lâu đời với dòng chảy lịch sử dài đằng đẵng. Bọn họ náu mình trong thế gian, tích lũy qua hàng trăm thế hệ, hình thành một lực lượng khủng khiếp không thể đụng tới được.
Trong mắt người bình thường, bọn họ chỉ là những gia tộc hào môn, nhưng trong mắt người có địa vị cao, bọn họ là những người sở hữu lực lượng kinh khủng nhất trên mảnh đất rộng lớn này.
Sự tích lũy hàng ngàn năm giúp bọn họ nắm giữ vô số quyền lợi, lực lượng của bọn họ để phá vỡ luật lệ của một quốc gia!
Bọn họ chính là những danh gia vọng tộc sống ẩn.
Trước mặt những danh gia vọng tộc ấy, những người được xưng là đại gia giàu có bậc nhất chỉ là những con kiến hôi, mà nhà họ Hạng chính là một gia tộc như thế.
Thành phố Hạng Vương là một thành phố, nhưng cũng có thể nói là vườn hoa của nhà họ Hạng.
Sau vô số năm tích lũy, nhà họ Hạng đã xây dựng nền móng vững chắc ở đây. Ở nơi này, có thể anh không biết thành chủ là ai, nhưng chắc chắn phải biết người nhà họ Hạng.
Giờ phút này, một người đàn ông đang bước đi trên mảnh đất có lịch sử lâu đời này, đi tới trước một cái chợ nhộn nhịp rồi dừng bước lại.
Đây là khu dân nghèo lớn nhất của thành phố Hạng Vương, đồng thời cũng là thị trường cung cấp nguồn lao động lớn nhất. Mặc dù nền kinh tế của thành phố Hạng Vương thuộc top đầu trong cả nước, nhưng chỉ cần là xã hội thì sẽ có giàu nghèo, nơi này chính là nơi lột tả cuộc sống của những người sống dưới đáy xã hội một cách chân thực nhất.
"Tư Thành, người nhà anh ở đây hả?"
Bên cạnh người đàn ông, một cô gái xinh đẹp như minh tinh nhẹ giọng hỏi.
Hạng Tư Thành nhìn tấm biển trên đỉnh đầu, nói với vẻ mặt phức tạp: "Với thân phận và địa vị của anh ấy, đáng ra anh ấy không nên xuất hiện ở đây..."
Vân Tịnh Nhã không nói gì nữa. Cô nhận ra được rằng cảm xúc của Hạng Tư Thành đang rất phức tạp, bèn bế Vân Yên Nhi và cười nói với cô bé: "Yên Nhi, lát nữa gặp bác cả, con phải lễ phép đấy nhé!"
Vân Yên Nhi ngoan ngoãn gật đầu: "Mẹ yên tâm đi, Yên Nhi sẽ ngoan mà!"
Cả gia đình vào chợ cung cấp lao động, vô số người ăn mặc lôi thôi đổ xô tới, nhốn nháo nói: "Ông chủ, có cần thuê người không? Việc gì tôi cũng làm được!"
"Ông chủ, thuê tôi đi, tôi đa tài lắm, biết cả ốp tường và thông cống!"
"Ông chủ, thuê tôi, thuê tôi này..."
Trong mắt mọi người đều hiện lên nét mong chờ. Bọn họ không có nghề gì thành thạo, dựa vào sức lao động để kiếm tiền. Hạng Tư Thành mà gật đầu thì bọn họ sẽ có tiền cơm cho cả gia đình trong mấy ngày tiếp theo rồi.
Những người sống dưới đáy xã hội đâu có nhiều ước mơ như thế, ăn no mặc ấm là hạnh phúc lớn nhất rồi.
Hạng Tư Thành lắc đầu, những người đó thất vọng rời đi. Chợ cung cấp lao động rất lớn, đi tới tận cuối chợ, những tiếng cãi vã ồn ào lập tức thu hút sự chú ý của Hạng Tư Thành.
"Mẹ kiếp, bỏ tay ra, bố mày giết bây giờ!"
Một người đàn ông ăn mặc rách rưới, đầu tóc rối bù cầm chặt miếng ngọc trong tay. Ở bên cạnh, năm, sáu gã đàn ông vạm vỡ đang đấm đá anh ta, đồng thời chửi rủa luôn mồm.
"Lấy lại đây cho tao!"
Một gã đàn ông cởi trần đạp một cái vào bụng của người đàn ông, khiến anh ta bay đi thật xa. Miếng ngọc rơi xuống đất, gã đàn ông nhặt lên ngắm nghía: "Đây là ngọc à? Trông không giống cho lắm..."
Người đàn ông kia lập tức lao tới, đồng thời không ngừng gào thét: "Đó là đồ của tôi! Trả lại cho tôi! Trả lại cho tôi!"
"Cút đi!"
Mấy tên còn lại nhào tới, đánh anh ta ngã lăn. Nhìn dáng vẻ chật vật của anh ta, đám người kia cười rố lên, trong mắt mang theo sự trào phúng rõ rệt.
"Đại ca, trông thằng ăn mày này không giống loại người có tiền, vậy mà lại có thứ đáng giá sao?"
Gã đàn ông cởi trần lắc đầu: "Khó nói lắm, nhưng hắn liều mạng thế này, cho dù thứ này không phải ngọc thì đoán chừng cũng có giá trị!"
"Kệ đi, để tao tìm quán nào đó hỏi xem, bán đi kiếm một bữa nhắm cho anh em chúng ta!"
"Đi!"
"Ông chủ, thuê tôi, thuê tôi này..."
Trong mắt mọi người đều hiện lên nét mong chờ. Bọn họ không có nghề gì thành thạo, dựa vào sức lao động để kiếm tiền. Hạng Tư Thành mà gật đầu thì bọn họ sẽ có tiền cơm cho cả gia đình trong mấy ngày tiếp theo rồi.
Những người sống dưới đáy xã hội đâu có nhiều ước mơ như thế, ăn no mặc ấm là hạnh phúc lớn nhất rồi.
Hạng Tư Thành lắc đầu, những người đó thất vọng rời đi. Chợ cung cấp lao động rất lớn, đi tới tận cuối chợ, những tiếng cãi vã ồn ào lập tức thu hút sự chú ý của Hạng Tư Thành.
"Mẹ kiếp, bỏ tay ra, bố mày giết bây giờ!"
Một người đàn ông ăn mặc rách rưới, đầu tóc rối bù cầm chặt miếng ngọc trong tay. Ở bên cạnh, năm, sáu gã đàn ông vạm vỡ đang đấm đá anh ta, đồng thời chửi rủa luôn mồm.
"Lấy lại đây cho tao!"
Một gã đàn ông cởi trần đạp một cái vào bụng của người đàn ông, khiến anh ta bay đi thật xa. Miếng ngọc rơi xuống đất, gã đàn ông nhặt lên ngắm nghía: "Đây là ngọc à? Trông không giống cho lắm..."
Người đàn ông kia lập tức lao tới, đồng thời không ngừng gào thét: "Đó là đồ của tôi! Trả lại cho tôi! Trả lại cho tôi!"
"Cút đi!"
Mấy tên còn lại nhào tới, đánh anh ta ngã lăn. Nhìn dáng vẻ chật vật của anh ta, đám người kia cười rố lên, trong mắt mang theo sự trào phúng rõ rệt.
"Đại ca, trông thằng ăn mày này không giống loại người có tiền, vậy mà lại có thứ đáng giá sao?"
Gã đàn ông cởi trần lắc đầu: "Khó nói lắm, nhưng hắn liều mạng thế này, cho dù thứ này không phải ngọc thì đoán chừng cũng có giá trị!"
"Kệ đi, để tao tìm quán nào đó hỏi xem, bán đi kiếm một bữa nhắm cho anh em chúng ta!"
"Đi!"
Gã đàn ông vừa quay đầu đi, một bóng người xuất hiện trước mặt gã, đôi mắt lạnh lùng nhìn đăm đăm vào gã.
Gã hơi nhíu mày, ồm giọng nói: "Có chuyện gì hả?"
Hạng Tư Thành vươn tay ra, giọng nói vô cùng lãnh lẽo: "Đưa thứ đó đây?"
Gã đàn ông nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt, thân hình hơi gầy của anh khiến gã nở nụ cười khinh thường: "Mày là ai mà dám tới cướp đồ với tao?"
----------------------------