Mục lục
Ông bố thiếu soái (full) – Hạng Tư Thành – Truyện tác giả: Vũ Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Bá Quang cười nói: “Chuyện mà cả hai bên đều tình nguyện, sao có thể nói là ép buộc được, chúng ta đi thôi”.

Lúc này hắn cũng không còn kiên nhẫn nữa, vẫy tay về phía sau, hai người đó lập tức từ ngoài phòng bệnh vào, vẻ mặt vô cảm, trông như hai người máy.

“Hai cậu dìu cô ấy dậy cho tôi, cẩn thận đó, cô ấy là vợ tôi, đừng nhân cơ hội sờ mó”, Chu Bá Quang nói.

Hắn vừa dứt lời, hai người kia hành động ngay.

Hạng Tư Thành không chờ đợi thêm nữa, thực ra vốn dĩ anh còn cho Chu Bá Quang cơ hội, cảm thấy người này vẫn có khả năng ăn năn, hủy bỏ hôn ước rồi thì cũng không có vấn đề gì lớn lao.

Nhưng những gì đang diễn ra đã vượt quá giới hạn mà anh có thể nhẫn nhịn được.

Đã không chịu hối cải, vậy thì đừng trách anh không khách khí.

Hai người kia đang định ra tay thì bỗng cảm thấy cổ tay của mình nhói đau, kế đó mới phát hiện ra, không biết từ khi nào, một cây kim bạc đã cắm vào cánh tay mình, bởi vì đâm vào rất sâu nên chỉ có thể nhìn thấy một cái chấm màu bạc.

Lúc này, Hạng Tư Thành cũng đi ra.

Chu Bá Quang nhìn theo ánh mắt của hai người đó. Thấy Hạng Tư Thành ở trong phòng bệnh, ánh mắt của hắn hơi bối rối, nhưng nhanh chóng trấn định trở lại. Hắn biết Hạng Tư Thành lợi hại mà vẫn làm chuyện này, ít nhiều gì cũng có chuẩn bị.

“Hạng Tư Thành, thì ra là mày, đang định đi tìm mày tính sổ, không ngờ mày lại trốn ở đây”, Chu Bá Quang nói.

Hạng Tư Thành không nói gì, chỉ tiến về phía trước mấy bước. Hai người kia cảnh giác nhìn Hạng Tư Thành, đồng thời dùng nội lực đẩy kim bạc ra ngoài.

Nguyệt Uyển Như biết Hạng Tư Thành vẫn ở trong góc, lúc này thấy anh tới, cô ta bỗng có cảm giác như nhìn thấy thần tiên giáng trần, trong lòng yên tâm hơn hẳn.

“Chu Bá Quang, tao cảm thấy với cái lá gan của mày thì mày chẳng dám làm chuyện này đâu. Nói đi, ai sai mày tới đây?”, Hạng Tư Thành phớt lờ hai người kia, đi thẳng vào chủ đề.

Nhìn thấy Hạng Tư Thành, Chu Bá Quang vẫn thấy hơi rén, dù sao hôm đó Hạng Tư Thành chỉ tùy ý ra tay, nhưng lại thể hiện ra thực lực mạnh mẽ, hắn tung hoành hơn hai mươi năm ở Thiên Hải và Đông An, chưa từng gặp cao thủ như thế.

“Hai người còn ngây ra đó làm gì nữa, lên đi!”, Chu Bá Quang lùi về sau hai bước.

Hai người kia nhìn nhau, sau đó không hề ra tay với Hạng Tư Thành, mà xông về phía Nguyệt Uyển Như.

Ngay từ đầu bọn họ đã biết Hạng Tư Thành khó đối phó, không thể thắng được về mặt thực lực, vậy thì tất nhiên là phải sử dụng thủ đoạn khác, dùng người mà đối phương quan tâm để uy hiếp là cách tốt nhất.

Trong lịch sử, không biết bao nhiêu cao thủ trọng tình trọng nghĩa đều rơi vào tình cảnh đó, có thực lực cao cường mà có nhược điểm thì rất khó yên ổn.

Trong cái nhìn của bọn họ, nhược điểm của Hạng Tư Thành chính là Nguyệt Uyển Như.

“Chán sống!”

Nhìn thấy động tác của bọn họ, trong lòng Hạng Tư Thành bùng lên cơn giận.

Anh hành động ngay tức thì, hai tên đó không đáng để anh sử dụng phi đao.

Lúc này, hai người đó cách Nguyệt Uyển Như rất gần, nhưng Hạng Tư Thành chỉ dịch chuyển nhẹ nhàng là đã tới bên cạnh. Bọn họ còn chưa chạm vào Nguyệt Uyển Như thì Hạng Tư Thành đã đánh một chưởng vào vai từng người một.

Hai người kia bay ngược ra sau, rơi xuống dưới chân Chu Bá Quang.

Trong lòng Hạng Tư Thành cũng hơi ngạc nhiên. Khinh công Đạp Tuyết Vô Ngân mà anh luyện hôm qua đúng là lợi hại thật, tác dụng của cách di chuyển trong lúc chiến đấu là cực kỳ lớn, bây giờ anh vẫn chưa nhập môn, mới làm quen với phương pháp mà đã tăng lên đến trình độ như thế rồi.

Nếu là trước kia, tuy rằng anh cũng có thể làm ra được hiệu quả tương đương, nhưng lại rất tốn sức lực.

Lúc này, hai người kia có thể nói là tàn phế luôn rồi, không có hi vọng khôi phục lại thực lực.

“Đúng là phế vật!”, Chu Bá Quang nói.

Vừa nói, một mũi tên vừa bay ra từ tay hắn.

Đó là loại mũi tên giấu trong tay áo, tuy rằng uy lực yếu hơn súng ống, nhưng lại hơn ở cái dễ che giấu, hơn nữa lại không phát ra âm thanh, có thể giải quyết kẻ địch ở đối diện trong im ắng.

Vả lại, mũi tên chỉ dài bằng ngón tay ấy mang theo kịch độc, chỉ xước da một chút thôi cũng sẽ chết chắc.

Nó chính là con át chủ bài lớn nhất của Chu Bá Quang hiện tại. Những ngày qua hắn cũng học được rất nhiều tri thức, mũi tên trong tay áo là một loại trang bị tinh vi, một lần có thể bắn ra ba mũi tên, mặc dù không thể đối phó được với Tông Sư, nhưng thừa sức để giết chết cao thủ cảnh giới Tiên Thiên.

Nếu là súng ống, nhiều cao thủ Tiên Thiên có phản ứng nhanh, có thể né tránh trong quá trình nhắm bắn.

Còn mũi tên giấu trong ống tay áo quá bí ẩn, không ai biết người sử dụng sẽ bắn ra vào lúc nào.

Lông tơ trên người Hạng Tư Thành dựng đứng hết lên, cảm nhận được sự nguy hiểm.

Chỉ có điều cho đến bây giờ, số lần anh vào sinh ra tử thực sự đã quá nhiều rồi, không phải là người không có kinh nghiệm chiến đấu thực tế như trước, vậy nên lập tức phản ứng lại ngay.

Tốc độ của mũi tên rất nhanh, gần như chỉ chớp mắt đã tới gần.

Nhưng tốc độ của Hạng Tư Thành còn nhanh hơn. Trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc ấy, bộ pháp khinh công đã khắc trong đầu anh được áp dụng. Không ai thấy rõ anh di chuyển như thế nào, mũi tên kia đã sượt qua người anh, cắm vào trên bức tường.

Tốc độ này thực sự quá nhanh, không ai nhìn thấy rõ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK