Trong mắt mọi người, chỉ thấy Hạng Tư Thành không chút sợ hãi mạnh mẽ bước vào trong hang độc, mọi tà khí đều thoái lui, trong vòng ba mét không có bất kì độc vật nào dám đến gần anh.
Trong lòng những người trong gia tộc thế gia Trọng Cảnh đều căng thẳng, lẽ nào, dược liệu quý giá được cho là thần dược trong hang độc đó, sắp bị Hạng Tư Thành lấy đi?
Khi vừa bước vào khu rừng rậm trước mặt, hương thuốc nồng đậm bỗng đập vào mũi, xuyên qua ánh trăng sáng, nhìn thấy những cây thảo dược đang tỏa ra vị thuốc nồng đậm đó, con ngươi Hạng Tư Thành bỗng co rút lại!
Bất kỳ cây nào ở trong này mang ra ngoài, đều là báu vật có thể bán với giá cao ngất ngưởng!
Nhưng, Hạng Tư Thành nhanh chóng trấn tĩnh lại, ánh mắt hơi tìm kiếm, trong đám thảo dược chi chít, một vật thể đen nâu như tảng thịt lẩn khuất trong góc tối, mắt anh bỗng sáng lên, bước nhanh đến!
Đây chính là thứ mà anh cần tìm, Thái Tuế!
Đi thẳng đến chỗ Thái Tuế, quan sát từ khoảng cách gần, trong lòng Hạng Tư Thành chấn động, thứ quý giá này, phải mất bao nhiêu năm mới mọc thành một đám lớn như này!
Hạng Tư Thành không hề tham lam, anh lấy ra một con dao găm, chuẩn bị cắt một ít, đang chuẩn bị cắt, đột nhiên, một luồng gió lạnh từ phía sau đánh úp đến, phản ứng theo bản năng, ánh mắt Hạng Tư Thành tập trung, không hề quay đầu lại, nhanh chóng lật người tránh đi, ngay khi anh vừa tránh được, một con trăn khổng lồ với cái miệng thô to, xuất hiện ở chỗ anh vừa đứng, hai con ngươi long sòng sọc, uốn thân, vây Thái Tuế ở phía sau, lạnh giá nhìn Hạng Tư Thành. Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om nha
Trên mặt Hạng Tư Thành cũng lộ ra vẻ nghiêm nghị, con vật to lớn này, nhìn qua, ít nhất cũng dài ba bốn mét, vảy trên thân, dưới ánh trăng, hiện ra đen bóng, nhìn vào độ rắn chắc, vũ khí sắc bén cũng rất khó có thể làm tổn hại đến được, nhưng Hạng Tư Thành cũng hiểu rõ, con vật như trăn khổng lồ, nếu tấn công thất bại, một khi bị nó quấn lấy, chỉ dựa vào lực quấn siết đáng sợ đó cũng đủ để siết bất cứ thứ gì thành bã!
Lúc này, người của thế gia Trọng Cảnh liền thở phào nhẹ nhõm, trong suy nghĩ của bọn họ, những dược liệu quý báu này, vốn dĩ thuộc về thế gia Trọng Cảnh, người ngoài sao có thể muốn lấy là lấy?
Mặc dù theo phép tắc của tổ tiên, họ không thể làm gì khác, nhưng trên có chính sách dưới có đối sách, lúc đầu thế gia Trọng Cảnh lập ra phép tắc, ý định ban đầu là để giúp đỡ mọi người, nhưng khi truyền từ đời này sang đời khác, các thế hệ sau ngày càng trở nên xem trọng lợi ích, phép tắc của tổ tiên không thể bỏ? Vậy thì, đưa những dược liệu quý giá này vào trồng trong hang độc, muốn có thuốc, rất đơn giản, vào hang độc, vào được thì để tùy cho chọn lựa, nếu không vào được, xin lỗi, có chết cũng không thể oán trách người khác!
Cứ như thế, mỗi năm đều có vô số người đến bước đường cùng phải liều mạng, đương nhiên cũng sẽ có rất nhiều xương trắng trải đầy đất, có thể lấy được dược liệu, thực sự vô cùng ít!
“Này, chẳng lẽ cậu chưa nghe qua câu của người xưa sao, vật quý đều có linh vật bảo vệ, vật quý hiếm như Thái Tuế, lẽ nào lại không được bảo vệ?”
“Ha ha…theo tôi thấy, cậu vẫn nên từ bỏ đi, với thân thể nhỏ bé của cậu, không đủ nhét kẽ răng của con trăn đen khổng lồ đó!”
“Bảo bối của thế gia Trọng Cảnh, không dễ lấy đâu, ha ha…”
Vô số lời châm biếm cười trên nỗi đau của người khác vang lên, sắc mặt Hạng Tư Thành trầm xuống, căn bản không quan tâm đến những lời nói xấu xa của bọn họ, trong đáy mắt, lóe lên tia rét lạnh!
Hạng Tư Thành anh đã giết vô số người, còn sợ một con trăn sao?
Cho dù nó có mạnh như nào, nhưng cũng có một điểm yếu không bao giờ thay đổi!
Đó là vị trí bảy tấc!
Khi anh chuẩn bị ra tay, một tiếng ho nhẹ vang lên: “Để tôi xử lý!”
Quay người nhìn lại, thấy Trương Quân đang đứng ngay đằng sau mình, khuôn mặt tái nhợt, dưới ánh trăng chiếu rọi, càng thấy tái nhợt hơn, đôi mắt như quỷ đói dưới địa ngục, nhìn chằm chằm vào con trăn khổng lồ!
Hạng Tư Thành vừa muốn mở miệng từ chối, Trương Quân dường như biết điều anh muốn nói, liền nói trước: “Đây không chỉ là việc của cậu, mà còn là việc của tôi!”
Nói xong, đáy mắt hiện lên tia hung ác, gió đêm xào xạc, thấp giọng lẩm bẩm: “Hai mươi năm rồi, món nợ năm đó, hôm nay, cũng nên tính rồi!”