Chương 109: Gài bẫy
Thường Quỳnh mừng rơn, ông ta đắc ý ra mặt: “Ha ha, cậu Chu tới rồi!”
Sau đó, Hạng Tư Thành bước vào nhà họ Ngô. Nhìn thấy anh, nụ cười nịnh nọt trên mặt Thường Quỳnh tắt ngấm, ông ta nhíu mày nói: “Các người là ai?”
Hạng Tư Thành chẳng thèm để ý tới ông ta, đôi mắt dừng lại trên người Ngô Khả Tân.
Liệt Long lấy một tấm thiệp tinh xảo ra đưa tới. Sau khi mở ra xem, Ngô Khả Tân tươi cười: “Thì ra là khách mà thành chủ Lý giới thiệu tới chơi”.
“Thật ngại quá, vốn ông già này phải tiếp đón thật chu đáo mới đúng, nhưng bởi vì hôm nay trong nhà có chuyện nên mong các cậu lượng thứ cho!”
Hạng Tư Thành sinh ra thiện cảm với Ngô Khả Tân, hơn nữa còn có chuyện cần nhờ vả người ta, vậy nên anh khách khí nói: “Ông cụ Ngô không cần khách khí, tôi cũng đã nghe nói đôi điều về rắc rối mà nhà họ Ngô đang vướng phải rồi, lần này tôi tới đây, một là để xin thuốc, hai là để giúp nhà họ Ngô giải quyết rắc rối này!”
“Ái chà, thằng ranh con ở đâu ra thế này? Mới tí tuổi đầu mà mạnh miệng gớm nhỉ?”
Thường Quỳnh hừ lạnh một tiếng đầy khinh thường: “Nhóc à, nói chuyện thì động não trước đi, kẻo gặp tai bay vạ gió đấy!”
Hạng Tư Thành chẳng thèm nhìn ông ta cái nào, anh nói với Ngô Khả Tân: “Ông đây là?”
Ngô Khả Tân thản nhiên nói: “Khách không mời mà tới!”
“Nhà họ Ngô là nơi yên tĩnh, há lại để kẻ khác tới gây rối?”
“Liệt Long!”
Liệt Long tiến lên một bước, giơ tay túm lấy cổ của Thường Quỳnh.
“Ê ê ê, cậu làm gì đó? Tôi nói cho cậu biết, tôi là… Ôi mẹ ơi!”
Liệt Long không để ông ta nói nhảm, bàn tay anh ta dùng lực, ném ông ta bay ra ngoài. Rầm một tiếng, ông ta đụng vào khung cửa, ngã bầm dập mặt mũi.
“Đáng đời!”
Mọi người trong nhà họ Ngô không khỏi vỗ tay khen hay, bọn họ đã muốn dạy cho ông ta một bài học từ lâu rồi!
“Mày mày… Mày dám đánh tao?”
Thường Quỳnh ôm mặt, ông ta nhe răng trợn mắt: “Đợi cậu Chu tới, các người sẽ biết tay!”
Ngô Khả Tân nhìn ông ta với vẻ mặt đầy ẩn ý. Với sự tinh đời của mình, tất nhiên là ông ta nhìn ra được rằng Hạng Tư Thành tuy còn trẻ, nhưng khí thế ngạo nghễ trên người lại thứ không thể làm bộ được, như vương giả với ngạo khí ngút trời.
“Đây là chuyện riêng của nhà họ Ngô, cậu không nên can thiệp vào…”
Hạng Tư Thành chẳng hề bận tâm: “Gia chủ Ngô cứ yên tâm, chuyện này không liên quan đến nhà họ Ngô, cái gọi là nhân vật quyền cao chức trọng ấy còn chưa là gì với tôi!”
“Nói khoác không biết ngượng!”
Thường Quỳnh giãy dụa đứng lên, trong mắt hiện lên sự độc địa: “Lũ ếch ngồi đáy giếng, cậu Chu có thân phận như thế nào? Cho dù tất cả quan lại quyền quý trong thành phố Nghi Thủy cộng lại với nhau cũng không bằng một con mắt của cậu ấy!”
Hạng Tư Thành liếc nhìn ông ta: “Xem ra vừa rồi tôi dạy dỗ ông vẫn chưa đủ đâu nhỉ!”
“Liệt Long”!
“Có!”
Nhìn Liệt Long với thân hình cao lớn ấy, Thường Quỳnh vô thức run rẩy. Ông ta xoay người định bỏ chạy, nhưng mới ra khỏi cửa thì lại đụng vào một người. Đang định ngẩng đầu lên mắng chửi thì nhìn thấy người kia là ai, ông ta mừng khấp khởi: “Cậu Chu, cuối cùng cậu cũng tới rồi!”
Thấy Thường Quỳnh bầm dập mặt mày như thế, Chu Bân nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Ông làm sao thế?”
“Cậu Chu, cậu phải lấy lại công bằng cho tôi!”
Bây giờ có người chống lưng, Thường Quỳnh lập tức ưỡn ngực lên. Ông ta khóc lóc kể lại chuyện vừa rồi, còn không quên thêm mắm thêm muối, sau đó hung dữ chỉ vào Hạng Tư Thành: “Chính là thằng oắt đó, tôi bị đánh cũng chẳng sao, nhưng người hắn đánh đâu phải tôi, mà là đánh vào mặt của cậu Chu đó chứ!”
Thường Quỳnh thể hiện rõ bản chất của loại tay sai!
Chu Bân nhìn về phía Hạng Tư Thành, tuy chỉ khoảng ba mươi tuổi, nhưng trên người hắn ta lại toát lên sự cao quý: “Cậu là người nhà họ Ngô?”
Hạng Tư Thành bình tĩnh nói: “Không phải!”
“Vậy cậu có biết ông ta là người của tôi không?”
“Biết!”
Trên mặt Chu Bân hiện lên nét hứng thú: “Biết là người của tôi mà cậu còn dám đánh?”
Hạng Tư Thành nhếch môi: “Biết nên mới đánh!”
“Láo toét!”
Một người mặc đồ đen đằng sau Chu Bân nổi giận quát tháo, sau đó đột nhiên xông về phía Hạng Tư Thành.
Hạng Tư Thành đứng im tại chỗ, Liệt Long ở đằng sau lập tức lao ra.
Rầm!
Nắm đấm đụng độ vào nhau, như tiếng sấm rền vang tại chỗ. Người mặc đồ đen lùi về sau năm bước, Liệt Long lùi lại ba bước.
“Mày…”
Người kia nổi giận, định xông lên tiếp nhưng Chu Bân lại xua tay ngăn cản, nhìn Hạng Tư Thành với vẻ mặt đầy ẩn ý. Hắn ta thừa biết thực lực của vệ sĩ bên cạnh mình như thế nào, ngay cả quán quân võ thuật cũng không sống quá ba hiệp khi đánh với hắn. Chủ nhân của Liệt Long rõ ràng là Hạng Tư Thành, có cao thủ như thế làm cấp dưới, e rằng thân phận của Hạng Tư Thành cũng không hề đơn giản.
Là một trong những người trẻ tuổi nổi trội nhất của nhà họ Chu ở thủ đô, Chu Bân không phải là loại người đầu to óc bằng trái nho, chỉ vì một tên Thường Quỳnh mà gây thù chuốc oán với một kẻ địch bí ẩn thì không đáng chút nào.
Thấy Chu Bân không có ý định ra tay nữa, Thường Quỳnh cuống lên: “Cậu Chu, thằng nhóc này huênh hoang quá rồi, cậu mau dạy cho hắn một bài học đi”.
Trên mặt Chu Bân hiện lên sự không vui: “Tôi cần ông dạy tôi phải làm như thế nào chắc?”
“Hắc Sơn, quăng cái tên chướng mắt này ra ngoài!”
Nghe thấy mệnh lệnh của chủ nhân, Hắc Sơn túm lấy áo Thường Quỳnh, giơ chân đá ông ta bay đi, tạo thành một đường vòng cung, văng ra khỏi cửa chính của nhà họ Ngô.
Sau đó, Chu Bân dời mắt khỏi Hạng Tư Thành, nhìn về phía Ngô Khả Tân. Ngô Khả Tân nhìn thẳng vào hắn ta, lên tiếng nói: “Chắc cậu đây chính là nhân vật quyền cao chức trọng mà Thường Quỳnh nói tới - cậu Chu tới từ thủ đô, đúng không?”
Ngô Quảng Tây nóng tính, không kìm được nói luôn: “Cóc cần biết cậu là ai, nhà họ Ngô tuyệt đối sẽ không bán vườn thuốc ấy, mời cậu về cho!”
Chu Bân mỉm cười: “Hôm nay tôi tới không phải để bàn chuyện mua bán!”
“Nghe nói gia chủ nhà họ Ngô yêu thích tranh vẽ, cách đây không lâu tôi mới kiếm được bức “Mãnh Hổ Gầm Thét”, là tác phẩm của cụ Tề Quảng Lăng, nên đã mang tới đây để gia chủ Ngô thưởng thức!”
Vẻ mặt của Ngô Khả Tân hơi dao động: “Họa thánh Tề Quảng Lăng có thể nói là danh gia trong làng hội họa, theo tôi được biết, ông ấy đã gác bút hai mươi năm, chỉ có vài bức tranh lưu truyền trên đời, mỗi bức đều có giá trị cao ngất ngưởng!”
“Ha ha… Xem ra gia chủ Ngô đúng là người hiểu biết về hội họa. Hắc Sơn, lấy tranh ra để gia chủ Ngô thưởng thức!”
Một bức tranh trông khá cổ điển được mở ra. Trong tranh, mãnh hổ oai hùng đang gào thét giữa núi rừng, mặc dù chỉ là tranh, nhưng lại khiến người ta lạnh hết cả người, như thể có một chúa sơn lâm đang đứng trước mặt mình thật.
Ngô Khả Tân cẩn thận quan sát, sau đó gật đầu: “Không sai, đúng là bút tích của họa thánh, mỗi một nét bút đều vô cùng tự nhiên, là một tác phẩm để đời!”
“Nhưng vì sao dưới móng hổ lại có một vết bẩn? Với mức độ cẩn thận của họa thánh, sao ông ấy lại để xảy ra sai lầm cấp thấp như vậy được?”
Chu Bân ngồi trên ghế, hắn ta nhấp một ngụm trà, đôi mắt hơi lóe lên, dướn người về phía trước xem rồi mở miệng nói: “Gia chủ Ngô, lúc tôi mở tranh ra, trên này làm gì có vết bẩn nào đâu?”
Hả?
Sắc mặt của Ngô Khả Tân ngưng tụ lại. Nhìn khuôn mặt như cười như không của Chu Bân, trong lòng không khỏi cảm thấy đắng ngắt. Rốt cuộc ông ta cũng biết Chu Bân đang giở trò gì.
Ông ta tuyệt đối không ngờ là Chu Bân lại dùng cách này để gài bẫy nhà họ Ngô.
----------------------------