Chương 148: Quà đáp lễ
Hạng Tư Thành bước tới, giơ tay bóp cổ hắn ta, không đợi hắn ta nói hết thì đã lên gối. Lưu Bằng Vũ ăn đau, bị Hạng Tư Thành ấn mạnh một cái, bịch!
Hai đầu gối của Lưu Bằng Vũ quỳ xuống, mặt hướng về phía Vân Yên Nhi và Tiểu Linh Nhi.
Khóe môi Hạng Tư Thành khẽ nhếch: "Chủ động đi có phải hơn không, lại cứ bắt tôi phải ra tay. Có một số người cứ phải ăn đòn mới chịu!"
"A a a! Tao phải giết mày!"
Nỗi nhục nhã ấy khiến Lưu Bằng Vũ mất khống chế. Hắn ta đang định lao lên sống mái với Hạng Tư Thành thì một giọng nói bất chợt vang lên: "Giờ lành tới rồi, Tư Thành, dẫn hai đứa bé vào đi!"
Tiếng nói ấy vừa dứt, Lưu Hiệp đứng ra ngăn cản Lưu Bằng Vũ, thì thầm vào tai hắn ta: "Bằng Vũ, hôm nay là ngày nhà họ Tưởng nhận họ hàng, tuyệt đối đừng gây chuyện ở đây!"
"Chỉ cần ra khỏi nhà họ Tưởng và rời khỏi thủ đô, Hạng Tư Thành chẳng là cái thá gì hết!"
Lưu Bằng Vũ âm thầm cắn răng, cơn tức hừng hực trong mắt. Hắn ta nhìn theo bóng lưng của Hạng Tư Thành: "Con nhất định sẽ khiến hắn phải trả giá đắt!"
Cách đó không xa, Tưởng Thiên Tề và Tần Nguyên Đỉnh cũng nhìn thấy tất cả mọi chuyện, trong mắt bọn họ hiện lên sự tán thưởng: "Khá lắm! Tư Thành thật sự rất hợp tính tôi, ha ha..."
"Đương nhiên rồi, lính do tôi đào tạo ra, há lại là kẻ hèn nhát!"
Tưởng Thiên Tề càng xem càng hài lòng, nhất là khi Hạng Tư Thành ép Lưu Bằng Vũ quỳ xuống xin lỗi. Trong mắt người khác, hành vi ấy là thô bạo ngang ngược, nhưng trong mắt ông ấy, Hạng Tư Thành thật sự coi cháu mình thành con.
Dù sao hiện tại nhà họ Tưởng chỉ có một nam đinh là Tiểu Linh Nhi, có người bố nuôi thực lòng bảo vệ thằng bé như thế, Tưởng Thiên Tề cũng cảm thấy yên tâm.
Nghi thức nhận con nuôi không mấy phức tạp, vợ chồng Hạng Tư Thành và vợ chồng Tưởng Đại Huân bước lên để hai đứa trẻ gọi bố mẹ trước sự chứng kiến của mọi người, như thế là xong.
Tưởng Thiên Tề cười tươi như hoa, vẻ mặt hồng hào, ông ấy vung tay lên, người giúp việc khiêng một đống đồ ra.
Nào là giấy chứng nhận quyền sử dụng đất, nào là chìa khóa xe, tranh chữ đồ cổ,… Thứ thu hút ánh mắt của người khác nhất là chồng tiền mặt mới tinh, đếm sơ qua cũng phải hàng triệu.
"Yên Nhi, đây là quà mà nhà họ Tưởng chuẩn bị cho con, mặc dù con là cháu gái nuôi của ông, nhưng ông nhất định sẽ coi con như cháu gái ruột. Có ông ở đây, không ai dám bắt nạt con hết!"
Nhìn những món quà mà nhà họ Tưởng chuẩn bị cho Vân Yên Nhi, trên mặt Vân Tịnh Nhã hiện lên sự xấu hổ, cô không dám lấy chiếc chìa khóa vàng nho nhỏ trong tay mình ra nữa.
Lưu Bằng Vũ rất tinh mắt, hắn ta lập tức nói bằng giọng quái gở: "Ái chà, thiếu soái Hạng chuẩn bị quà gì rồi, mau lấy ra cho mọi người nhìn đi chứ!"
Câu nói ấy thu hút ánh mắt của mọi người, đúng thế, nhà họ Tưởng tặng những món quà có giá trị như thế, Hạng Tư Thành đâu thể lặng im được.
Trước những ánh nhìn chăm chú của mọi người, Vân Tịnh Nhã càng cảm thấy khó xử hơn, khuôn mặt đỏ bừng lên. Lúc này, giọng nói của Lưu Bằng Vũ lại vang lên: "Cô đang cầm cái gì thế kia? Đến bây giờ mà còn không định lấy ra, chẳng là là coi thường nhà họ Tưởng sao?"
Chỉ một câu nói ấy đã dồn Vân Tịnh Nhã vào tình huống khó xử. Lưu Bằng Vũ tiếp tục hô hào: "Nhỏ như thế, chắc là hàng xịn lắm đây, nếu không thì làm sao sánh được với quà của nhà họ Tưởng?"
"Lấy ra cho chúng tôi được mở rộng tầm mắt đi nào!"
Hắn ta hô lên như thế, khiến mọi người đều cảm thấy tò mò, ai cũng muốn được tận mắt nhìn thấy. Trong suy nghĩ của bọn họ, quà của nhà họ Tưởng có giá trị lên đến hàng chục triệu, cho dù Hạng Tư Thành ít hơn một chút thì cũng không kém là bao!
Trong ánh mắt mong chờ của bao người, một chiếc chìa khóa vàng được đựng trong hộp xuất hiện trước mặt mọi người. Tuy rằng trông nó rất tinh xảo, nhưng chắc chỉ khoảng mấy chục gam là cùng.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người xôn xao hết cả lên.
Đây là quà của Hạng Tư Thành ư?
Lưu Bằng Vũ bỗng cười ha hả: "Thiếu soái Hạng, mày tặng cái thứ này là vì xem thường nhà họ Tưởng hay là quá keo kiệt vậy?"
"Bủn xỉn thì cứ nói ra, cậu đây không có nhiều tiền, nhưng vẫn dư sức bố thí cho mày mấy trăm ngàn!"
Câu nói châm chọc ấy chói toi vô cùng.
Mọi người cũng xì xào bàn tán với nhau: "Không ngờ lại tặng món quà như thế, xem thường nhà họ Tưởng quá rồi!"
"Đúng thế, sao loại người bần cùng như vậy lại trở thành họ hàng của nhà họ Tưởng cơ chứ, đúng là không nghĩ ra nổi!"
Những lời trào phúng của mọi người khiến sắc mặt của Vân Tịnh Nhã cực kỳ khó coi, thậm chí Vân Yên Nhi vẫn luôn tươi cười nãy giờ cũng trở nên ủ dột.
Lưu Bằng Vũ đắc ý nhìn Hạng Tư Thành: "Thiếu soái Hạng, hay là mày cầu xin tao đi, có lẽ tao có thể bố thí cho mày chút tiền tiêu vặt, không đến mức phải bày ra cái dáng vẻ nghèo rớt mùng tơi thế này để rồi làm trò cười cho thiên hạ! Ha ha..."
Tiếng cười còn chưa dứt thì có người bỗng hô lên ở bên ngoài: "Tống Chí Đông – đại gia giàu nhất tỉnh Lỗ tới chúc mừng cô Yên Nhi nhận nhà họ Tưởng làm họ hàng!"
Dứt lời, một nhóm người mặc quần áo đen xách những chiếc va li đen bước vào, người đi đầu là Tống Chí Đông phong độ.
Mười chiếc va li được xếp thành một hàng. Nhìn thấy những thứ ấy, mọi người nhíu mày lại, đây là thứ gì mà phải đựng bằng cái va li cũ như vậy?
Tống Chí Đông nhìn Tưởng Thiên Tề, chắp tay chào hỏi rồi trầm giọng nói: "Hiện tôi vẫn chưa có con, tuy rằng Yên Nhi là cháu gái tôi, nhưng đối với tôi thì con bé chẳng khác gì con gái ruột, hôm nay con bé tới nhà họ Tưởng nhận họ, tất nhiên tôi không thể để mất mặt cháu gái được!"
Nhìn thấy cảnh này, mọi người xôn xao hết cả lên.
Đây là quà của Hạng Tư Thành ư?
Lưu Bằng Vũ bỗng cười ha hả: "Thiếu soái Hạng, mày tặng cái thứ này là vì xem thường nhà họ Tưởng hay là quá keo kiệt vậy?"
"Bủn xỉn thì cứ nói ra, cậu đây không có nhiều tiền, nhưng vẫn dư sức bố thí cho mày mấy trăm ngàn!"
Câu nói châm chọc ấy chói toi vô cùng.
Mọi người cũng xì xào bàn tán với nhau: "Không ngờ lại tặng món quà như thế, xem thường nhà họ Tưởng quá rồi!"
"Đúng thế, sao loại người bần cùng như vậy lại trở thành họ hàng của nhà họ Tưởng cơ chứ, đúng là không nghĩ ra nổi!"
Những lời trào phúng của mọi người khiến sắc mặt của Vân Tịnh Nhã cực kỳ khó coi, thậm chí Vân Yên Nhi vẫn luôn tươi cười nãy giờ cũng trở nên ủ dột.
Lưu Bằng Vũ đắc ý nhìn Hạng Tư Thành: "Thiếu soái Hạng, hay là mày cầu xin tao đi, có lẽ tao có thể bố thí cho mày chút tiền tiêu vặt, không đến mức phải bày ra cái dáng vẻ nghèo rớt mùng tơi thế này để rồi làm trò cười cho thiên hạ! Ha ha..."
Tiếng cười còn chưa dứt thì có người bỗng hô lên ở bên ngoài: "Tống Chí Đông – đại gia giàu nhất tỉnh Lỗ tới chúc mừng cô Yên Nhi nhận nhà họ Tưởng làm họ hàng!"
Dứt lời, một nhóm người mặc quần áo đen xách những chiếc va li đen bước vào, người đi đầu là Tống Chí Đông phong độ.
Mười chiếc va li được xếp thành một hàng. Nhìn thấy những thứ ấy, mọi người nhíu mày lại, đây là thứ gì mà phải đựng bằng cái va li cũ như vậy?
Tống Chí Đông nhìn Tưởng Thiên Tề, chắp tay chào hỏi rồi trầm giọng nói: "Hiện tôi vẫn chưa có con, tuy rằng Yên Nhi là cháu gái tôi, nhưng đối với tôi thì con bé chẳng khác gì con gái ruột, hôm nay con bé tới nhà họ Tưởng nhận họ, tất nhiên tôi không thể để mất mặt cháu gái được!"
Ông ấy dừng lại một chút rồi bất chợt cất cao giọng: "Mở ra!"
Xoẹt!
Mười chiếc va li được mở ra cùng một lúc, ánh vàng lấp lánh trong đó suýt thì khiến mọi người mù cả mắt. Lúc hoàn hồn lại, những người có mặt ở đây đều ngạc nhiên đến mức cằm suýt rơi xuống đất.
Trong mười cái rương này là những thỏi vàng lấp lánh!
Giọng nói to rõ vang vọng khắp nơi: "Mười ngàn lượng vàng, chúc mừng Yên Nhi nhận nhà họ Tưởng làm họ hàng!"
Dứt lời, bầu không khí chìm vào yên tĩnh!
----------------------------