“Anh, anh, anh bớt lo chuyện bao đồng đi, người phụ nữ này là loại bồ nhí không biết xấu hổ, tôi dạy dỗ cô ta một bài học là chuyện đương nhiên”, ngây ra một lúc, Bạch Tô Nghi cuối cùng cũng phản ứng lại, có chút lắp bắp nói.
“Giết người mà lại coi là chuyện đương nhiên?”, khuôn mặt Chu Dịch Phong lập tức sầm xuống, chỉ vào bậc thềm đá cẩm thạch dưới chân, lạnh lùng hỏi: “Vừa rồi nếu như không phải tôi tới kịp, nhìn chỗ mà An Mạc Hạ sẽ ngã xuống, cho dù cô ấy không chết thì cũng sẽ bị liệt nửa người”.
Bạch Tô Nghi nhìn bậc thềm mà Chu Dịch Phong đang chỉ, sắc mặt tái mét, chột dạ vội vàng quay mặt đi. Vừa rồi cô ta nhất thời tức giận mới kéo An Mạc Hạ như vậy, muốn dạy cho cô một bài học, hoàn toàn không nghĩ nhiều như vậy. Hơn nữa, ai trong lúc tức giận còn quan tâm đến mấy chuyện này chứ!
“Làm gì khoa trương như anh nói, ngã một cái chết được chắc?”, Bạch Tô Nghi vẫn cố bao biện.
Chu Dịch Phong dường như sớm đã đoán được người phụ nữ này sẽ nói như vậy, không tức giận mà lại bật cười, chậm rãi nói: “Vậy à? Hay là tôi cũng kéo cô như vậy ở đúng vị trí đó thử xem cô có chết không nhé”.
Bạch Tô Nghi bị lời này của Chu Dịch Phong làm cho hóa đá tại chỗ, khuôn mặt không thể tin được nhìn người đàn ông giống như thần chết trước mặt này, cơ thể không khỏi lùi về sau hai bước: “Anh, anh, anh muốn làm gì, tôi nói cho anh biết, anh đừng có mà làm bậy!”
“Bảo tôi không làm bậy cũng được, vậy thì chúng ta sẽ giải quyết vấn đề ở tòa án. Cửa tập đoàn Chu Thị có camera giám sát, tôi không ngại trích xuất camera, kiện cô tội cố ý giết người đâu”, Chu Dịch Phong chậm rãi nói, giọng điệu bình thản nhưng lại mang theo sự bá khí kinh người.
Bạch Tô Nghi lập tức bị dọa cho sợ hãi, mặt mày tái mét. Cô ta không ngờ rằng việc làm vô ý của mình lại có thể bị người đàn ông đáng sợ trước mặt phóng đại đến mức độ như vậy. Cả đời này của cô ta sẽ bị hủy hoại mất.
Vì vậy Bạch Tô Nghi vội vàng thu lại sự cao ngạo vừa rồi, sắc mặt tái nhợt cầu xin: “Xin anh, tôi thực sự không phải cố ý. Khi đó tôi kéo An Mạc Hạ không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là nhất thời nóng giận, cầu xin anh đừng kiện tôi, cầu xin anh...”
Nói xong, Bạch Tô Nghi lại xoay đầu nhìn An Mạc Hạ, tiếp tục nói: “Mạc, Mạc Hạ, anh này giúp cô như vậy, hai người nhất định là có quen biết đúng không? Cô giúp tôi cầu xin được không, dù sao chúng ta cũng từng là bạn thân, cô cũng không muốn nửa đời sau của tôi tiêu tùng đúng không”.
Nghe thấy hai từ ‘bạn thân’ từ miệng của Bạch Tô Nghi, An Mạc Hạ không kìm được mà cười khẩy một tiếng từ tận sâu thẳm trong đáy lòng. Khi có việc cần xin xỏ, cô ta mới nhớ rằng bọn họ từng là bạn thân. Khi đó làm bao nhiêu chuyện đâm sau lưng, chẳng nghe thấy cô ta nhắc tới hai từ ‘bạn thân’ bao giờ!
An Mạc Hạ thực sự rất muốn mặc kệ Bạch Tô Nghi, nhưng nhìn thấy bộ dạng khốn cùng của cô ta, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm được, ký ức tươi đẹp trước đây cùng với Bạch Tô Nghi đột nhiên xuất hiện trong đầu, khiến cho trái tim của An Mạc Hạ vốn đã hoàn toàn thất vọng về Bạch Tô Nghi, lúc này không khỏi nhói lên.
An Mạc Hạ quay đầu về phía Chu Dịch Phong, nói: “Hay là bỏ đi”.
Thấy An Mạc Hạ xin giúp mình, sắc mặt tái nhợt của Bạch Tô Nghi cuối cùng cũng hồng hào hơn chút, căng thẳng nhìn người đàn ông trước mặt, dường như đang chờ đợi quyết định của anh.
Chu Dịch Phong cau mày, có chút không đồng tình với suy nghĩ của An Mạc Hạ. Nhưng nhìn ánh mắt kiên định của người phụ nữ trước mặt, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng đáp một tiếng ‘ừ’.
Người phụ nữ này đúng là ngốc mà, rõ ràng có cơ hội để báo thù con nhỏ xấu xa này nhưng cô lại từ bỏ. Khi đó không biết là ai sau khi phải chịu đựng bao nhiêu uất ức, khóc lóc ầm ĩ đòi tự tay xử lý loại bồ nhí này.
Tuy nhiên…
Chu Dịch Phong nhướng mày, sự đơn thuần và lương thiện này của An Mạc Hạ dường như cũng không phải là sai.