Trước giọng điệu hằn học của Bạch Tô Nghi, An Mạc Hạ không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy cực kỳ nực cười, bồ nhí sẽ gặp báo ứng? Bạch Tô Nghi lại còn dám nói ra câu này ư, còn không biết ai là người đi cướp bạn trai của người khác trước.
An Mạc Hạ hơi ngẩng đầu lên, nhìn người phụ nữ mặt mày méo mó trước mặt, không giận mà cười nói: “Bạch Tô Nghi, chẳng nhẽ khi ở bên cạnh Giang Doãn Hâm, cô mất đi tất cả tự tin rồi à? Vì vậy mới lo rằng tôi cướp anh ta đi mất? Hoặc cũng có thể nói rằng, thực chất cô không tự tin với tình yêu của Giang Doãn Hâm dành cho cô, cảm thấy anh ta có thể bị tôi cướp đi một cách dễ dàng?”
Bạch Tô Nghi bị lời này của An Mạc Hạ làm cho sửng sốt, khi phản ứng lại, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
“An Mạc Hạ, cô đừng có mà nói linh tinh, Giang Doãn Hâm rất yêu tôi, tuyệt đối sẽ không bỏ rơi tôi đâu, nhưng tôi sợ một số loại phụ nữ không biết xấu hổ như cô cứ cố tình lao vào, phá hoại mối quan hệ của tôi và anh ấy!”
“Thật sao?”, An Mạc Hạ lạnh lùng hừ một tiếng: “Nếu quan hệ của cô và Giang Doãn Hâm khăng khít đến mức không thể phá vỡ được, vậy thì cô không cần lo lắng về việc tôi sẽ cướp anh ta từ tay cô đâu. Tôi nói thật cho cô biết, tối qua tôi và anh ta không ở cùng nhau, thay vì ở đây tức giận với tôi thì chi bằng đi điều tra xem tối qua rốt cuộc anh ta đã ở bên ai rồi, nói không chừng là thực sự dây dưa với loại phụ nữ không biết xấu hổ đấy”.
Bạch Tô Nghi vô cùng tức giận trước lời giễu cợt của An Mạc Hạ, ngón tay chỉ vào mặt cô trở nên run rẩy, một hồi lâu sau vẫn không vặc lại được câu nào.
Mà An Mạc Hạ cũng không muốn phí lời với Bạch Tô Nghi nữa, lấy điện thoại di động trong túi ra kiểm tra thời gian, đã bảy giờ rưỡi tối rồi, không biết Chu Dịch Phong hôm nay thế nào, anh chẳng nhắn gì cho cô, cảm giác hụt hẫng này lại tràn ngập tâm trí người phụ nữ.
Vì vậy An Mạc Hạ mặc kệ Bạch Tô Nghi, lướt qua vai cô ta rồi rời đi, nhưng đúng lúc này, đột nhiên cảm nhận được một lực mạnh mẽ, sau đó cổ áo phía sau thắt chặt, giây tiếp theo đã bị người đó kéo mạnh về phía sau.
Vì chuyện này quá đột ngột, An Mạc Hạ không kịp phản ứng, cơ thể ngã về phía sau theo quán tính, phía sau cô là bậc thềm lát đá hoa cương trước cổng tập đoàn Chu Thị, nếu như đầu cô đập xuống tảng đá cẩm thạch thì hậu quả có thể tưởng tượng được.
Trong lúc An Mạc Hạ nghĩ rằng mình sắp xong đời rồi, vòng eo bỗng siết chặt lại, lại bị một lực mạnh mẽ khác giữ vững lại.
Cô kinh ngạc mở to mắt, bắt gặp một đôi mắt sâu đầy tức giận.
Cũng không biết là do sợ hãi vì vừa rồi suýt ngã chết hay là do quá kích động vì nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai trước mặt, lớp vỏ kiên cường của An Mạc Hạ không còn giữ được nữa, nước mắt lập tức tuôn ra như suối, dường như mọi cảm xúc dồn nén đều trào ra lúc này.
Chu Dịch Phong nhìn An Mạc Hạ, không nói gì, chỉ cẩn thận đỡ cô đứng thẳng dậy, để cô đứng ở một bên, sau đó quay đầu nhìn Bạch Tô Nghi vẫn còn chưa hết tức giận: “Này cô, hành động vừa rồi của cô có hơi quá đáng rồi đấy?”, tuy rằng khóe miệng người đàn ông cong lên, nhưng đôi mắt lại bắn ra một tia cực kỳ sắc lạnh lên người Bạch Tô Nghi, khiến cho cô ta không khỏi rùng mình.
Bởi vì ánh sáng ở đây hơi tối, hơn nữa Chu Dịch Phong còn đứng ngược sáng, cho nên Bạch Tô Nghi không thể nhìn rõ được khuôn mặt của anh, chỉ biết toàn thân người đàn ông hình như đang bị bao phủ bởi lửa giận, giống như một con dã thú, khiến cô ta run sợ.