Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 8: Nụ hôn bất ngờ

An Mạc Hạ ngồi xuống, cô có cảm giác như mình chỉ mặc một cái quần lót thôi vậy.

Nhưng dưới áp lực của Aaron, cô chỉ có thể buông thõng hai tay, cũng may cô nhanh trí mặc một cái quần bảo hộ bên trong váy.

Lúc làm việc, Aaron vô cùng nghiêm túc, động tác tay cũng hết sức nhanh nhẹn, giống như một người họa sĩ tay chân linh hoạt, còn gương mặt An Mạc Hạ chính là kiệt tác mà anh ta chuyên tâm sáng tác.

Qua khoảng một tiếng, Aaron nhẹ nhàng phủ chút phấn hồng lên má An Mạc Hạ, sau đó anh ta dừng lại, lạnh nhạt nói: “Xong rồi”.

Dứt lời, anh ta kéo An Mạc Hạ đến một chiếc gương để cô tự ngắm mình.

Nhìn người phụ nữ trong gương, An Mạc Hạ cảm thấy đã bị thu hút bởi vẻ đẹp tuyệt trần của bản thân. Nếu như ban nãy cô nhìn thấy da mình phục hồi lại đã thấy đẹp lắm rồi, thì lúc này, chỉ có một từ để hình dung về người phụ nữ trong gương “mỹ nhân”.

Được bàn tay điêu luyện của Aaron trang điểm, An Mạc Hạ trở nên xinh đẹp động lòng người, nốt mụn trên mặt cũng được lớp makeup xinh đẹp che đi.

Vừa rồi An Mạc Hạ còn cảm thấy quần áo có chút “hở hang” bây giờ lại trở nên phù hợp với phong cách makeup đầy thời thượng này. Đúng là chỉ có thể dùng chữ “đẹp” để miêu tả.

“Đại, đại thần, tôi không soi nhầm gương đấy chứ?”

Aaron trừng mắt nhìn cô thay cho câu trả lời.

“Vừa hay hôm nay tôi rảnh, cô nghĩ xem nên mời tôi ăn gì đi. Bây giờ nhìn cô thế này, tôi tình nguyện mang cô đi ra ngoài”.

An Mạc Hạ còn đang ngắm mình trong gương, nghe Aaron nói như vậy, cô lập tức đồng ý, nhưng ngay sau đó lại nghi ngờ hỏi: “ Đại thần, trước kia mỗi lần tới anh đều rất vội vàng, hôm nay không cần trang điểm cho Sở Mạn Doanh sao?”

“Không cần, hôm nay cô ấy hoãn hết công việc rồi”.

An Mạc Hạ muốn hỏi nguyên nhân, nhưng chợt nhớ tới tin nhắn cô đã thấy trong điện thoại của Chu Dịch Phong, cô lập tức hiểu ra, cảm giác khó chịu lúc trước bị cô lờ đi lại xuất hiện.

Sở Mạn Doanh chắc chắn phiền não vì chuyện mang thai con của Chu Dịch Phong.

“Giờ đã năm giờ rồi, cũng sắp đến giờ ăn tối, chúng ta đi thôi, nhân tiện tôi chọn thêm cho cô mấy bộ quần áo”, Aaron ở bên cạnh nhìn đồng hồ đeo tay, rồi đeo hộp trang điểm lên vai.

An Mạc Hạ cũng không nghĩ linh tinh nữa, sải bước theo Aaron ra khỏi nhà.

Bữa cơm này ăn rất thoải mái, dù đã tốn của An Mạc Hạ không ít tiền.

Dọc đường đi, cảm nhận được những ánh nhìn chăm chú từ xung quanh, cô có cảm giác bị tất cả mọi người nhìn chằm chằm. Đó là cảm giác trước nay chưa từng có. Hóa ra người đẹp đi ra ngoài đều như vậy. Điều này khiến cô lập tức trở nên tự tin hơn, cô gẩng cao đầu, bước chân cũng tự tin hơn nhiều.

Sau khi tạm biệt Aaron, An Mạc Hạ về nhà một mình.

Lúc này đã hơn chín giờ tối, trong nhà vẫn tối om, chắc chắn Chu Dịch Phong còn chưa về nhà.

Đột nhiên trong lòng An Mạc Hạ có cảm giác trống rỗng. Không biết tại sao, đột nhiên cô rất muốn để Chu Dịch Phong nhìn thấy dáng vẻ của mình hôm nay, không biết anh nhìn thấy xong sẽ có phản ứng gì.

Cô cố ý ngồi trong phòng đợi một lát, mãi đến mười giờ hơn mới từ bỏ ý định, đi vào phòng vệ sinh. Hôm nay Aaron đã dặn cô, mỗi ngày nhất định phải tẩy trang sạch sẽ mới được đi ngủ, làm sạch mặt là một bước quan trọng để bảo vệ da.

An Mạc Hạ làm theo cách mà Aaron dạy, tẩy sạch sẽ lớp trang điểm đẹp đẽ trên mặt mình, rồi cởi quần áo, nằm vào bồn tắm.

Lúc này không gian xung quanh yên tĩnh, suy nghĩ của An Mạc Hạ trở nên hỗn loạn. Trong đầu cô thoáng qua rất nhiều kỉ niệm với Giang Doãn Hâm. Trước giờ cô luôn cho đi tất cả những gì mình có, mà dường như người đàn ông đó chưa từng làm gì vì cô cả.

Còn Bạch Tô Nghi luôn ra vẻ thảo mai, đáng thương trước mặt cô lại là người tâm địa độc ác nhất.

Đúng là trước kia cô mù mắt rồi!

An Mạc Hạ càng nghĩ càng rối, quyết định không suy nghĩ nữa. Cô tự dìm đầu mình dưới bồn tắm. Cô lớn lên bên bờ biển, bơi rất giỏi, nên nín thở dưới nước lâu cũng không có vấn đề gì cả.

Đúng lúc đó cửa biệt thự mở ra, Chu Dịch Phong lê cơ thể mệt mỏi vào nhà. Hôm nay anh định về sớm, lại bị một chuyện khẩn cấp cản trở, còn bị ép uống thêm mấy ly rượu.

Lúc này đây, anh thấy hoa mắt chóng mặt.

Đi tới bên sofa, Chu Dịch Phong tiện tay cởi áo khoác đầy mùi rượu ra, rồi cởi đến nút áo sơ mi, cuối cùng đi vào phòng tắm.

Cửa phòng tắm không khóa, vì đầu óc cũng không tỉnh táo, nên Chu Dịch Phong chưa xác định bên trong có người hay không đã cởi áo sơ mi ném xuống cạnh bồn tắm, lại cởi thắt lưng, rồi quần tây, lộ ra đôi chân thẳng tắp.

An Mạc Hạ nằm trong bồn tắm không nghe được động tĩnh bên ngoài, đến khi cô chuẩn bị nhô đầu ra khỏi bồn, có thứ gì đó đụng vào chân. Ngay sau đó, cô cảm thấy đột nhiên bị một vật nặng đè xuống.

Cô lập tức nhô đầu lên. Đến khi biết là chuyện gì xảy ra, cô sợ hãi kêu thất thanh.

Chu Dịch Phong đang ngồi trên cơ thể trần trụi của cô, hai người tiếp xúc nhau với tư thế cực kì mập mờ.

“A! Anh, anh, anh, lưu manh! Mau tránh ra!”, An Mạc Hạ vừa đẩy người đang đè trên người ra, lại vừa nóng mặt la hét.

Cô lớn như vậy nhưng chưa từng thân mật với đàn ông, kể cả Giang Doãn Hâm. Cô cố chấp cho rằng hai người kết hôn xong mới có thể phát sinh quan hệ, mà dường như Giang Doãn Hâm cũng không quá để ý chuyện đó, nên không làm khó cô.

Chu Dịch Phong đang choáng váng lại bị tiếng kêu oai oái của An Mạc Hạ làm cho tỉnh táo lại chút. Anh hơi giật mình nhìn người phụ nữ bị mình đè bên dưới: “An Mạc Hạ? Sao cô lại ở đây?”

“Tôi đang tắm ở đây chứ sao! Đồ lưu manh, mau tránh ra!”, An Mạc Hạ nghiến răng nghiến lợi, tay còn dán chặt trên ngực người đàn ông. Cảm giác từ ngón tay truyền tới khiến cô hốt hoảng.

Nói thật, vóc dáng của Chu Dịch Phong rất đẹp, khỏe khoắn mạnh mẽ, đường cong hoàn mỹ, còn có một đường nhân ngư mờ, không khỏi khiến cô đỏ mặt tim đập.

Nhưng cô đã nhanh chóng loại bỏ những suy nghĩ khó hiểu ấy, bắt đầu dùng sức đẩy người đàn ông trên người mình ra. Nhưng cô càng dùng sức thì chuyện lại càng không như mong muốn.

Chu Dịch Phong vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, mà An Mạc Hạ đã bôi sữa tắm nên người rất trơn, cô đẩy anh chỉ khiến anh sát lại gần hơn.

Tư thế của hai người lúc này còn mập mờ hơn ban nãy nữa. Chu Dịch Phong xoay người, đối mặt với An Mạc Hạ đang dán sát mình. Hai cơ thể không có khe hở nào, hai gương mặt cũng gần trong gang tấc, hơi thở đan xen, dây dưa quấn quýt với nhau.

Sữa tắm trên người An Mạc Hạ tỏa ra mùi thơm tràn ngập bầu không khí đầy hơi nước, xông vào mũi Chu Dịch Phong, lập tức khiến tim anh đập rộn lên.

Cũng không biết là bản năng cơ thể của đàn ông hay do men rượu tác động, Chu Dịch Phong cảm thấy người phụ nữ đang đỏ mặt này vô cùng quyến rũ, nhìn có vẻ khác ngày trước, nhưng vẫn hoàn toàn giống. Đôi mắt sáng ngời khiến anh có ham muốn xâm chiếm.

Nghĩ như vậy, Chu Dịch Phong cúi đầu xuống hôn lên đôi môi đỏ mê người của cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK