Chẳng mấy chốc, những đồng nghiệp khác lần lượt rời đi, chỉ còn lại An Mạc Hạ trong văn phòng rộng lớn.
An Mạc Hạ xoa cái trán hơi sưng của mình, đồng thời đẩy nhanh động tác của đôi tay, cuối cùng cũng hoàn thành khối lượng công việc quá tải vào lúc bảy giờ tối.
Cô ngồi thụp xuống ghế tựa, lười biếng vươn vai, sau đó tắt máy tính, cầm túi xách, đi về phía cửa tòa nhà của tập đoàn Chu Thị.
Vừa bước ra khỏi cửa lớn, An Mạc Hạ đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc cách đó không xa, đang vội vàng tiến lại gần cô.
Đó là một người phụ nữ, mặc một chiếc áo phông trắng cổ thấp, váy ngắn màu đen che ngang hông, đi một đôi giày da cao gót màu đen, mái tóc ngắn chấm ngang tai, một bên vén ra sau tai, một bên để xõa trước mặt. Gương mặt trông có vẻ vừa dày dặn kinh nghiệm vừa thướt tha yểu điệu, tuy nhiên vẻ mặt lại cực kỳ lạnh lùng và không hề hòa nhã, lúc này cô ta đang khí thế hừng hực bước về phía An Mạc Hạ.
“An Mạc Hạ, đồ khốn kiếp!”, người phụ nữ đi tới trước mặt An Mạc Hạ, không nói lời nào, trực tiếp giơ tay lên hướng về phía khuôn mặt của cô.
Mặc dù An Mạc Hạ ngày thường rất dễ nói chuyện, nhưng không có nghĩa cô là một người vô dụng dễ dàng bị người ta ức hiếp, trước lúc bàn tay của người phụ nữ hạ xuống, cô đã nhanh chóng tránh sang một bên.
“Bạch Tô Nghi, cô lại tới đây làm trò điên khùng gì vậy!”, An Mạc Hạ tức giận gầm lên, giọng điệu tràn đầy lạnh lùng, trong mắt cũng không có chút nhượng bộ nào, cộng thêm vầng trăng khuyết lạnh lẽo trên bầu trời, khiến cho cô trông sắc lạnh hơn bao giờ hết.
Bạch Tô Nghi thấy An Mạc Hạ như vậy, căm hận vô cùng, cộng thêm việc bàn tay vừa rồi của mình hẫng trong không trung, toàn bộ khuôn mặt lập tức trở nên méo mó, hung hăng trừng mắt nhìn An Mạc Hạ, chất vấn: “An Mạc Hạ, cô thành thật cho tôi, tối qua có phải Doãn Hâm đã đi tìm cô không? Nếu không sao cả đêm anh ấy đều không về nhà?”
Nghe thấy Bạch Tô Nghi chất vấn như vậy, lông mày của An Mạc Hạ lập tức cau lại, hôm qua Giang Doãn Hâm quả thực có gọi điện thoại cho cô, tuy nhiên cô hoàn toàn không để ý, ai mà biết được cả đêm anh ta đi đâu.
Bạch Tô Nghi thấy An Mạc Hạ mãi không lên tiếng, cho rằng cô ngầm thừa nhận rồi, khuôn mặt vốn đã méo mó của cô ta lại càng trở nên gớm ghiếc, cô ta lại giơ tay lên định đánh An Mạc Hạ.
An Mạc Hạ lại né được đòn tấn công của Bạch Tô Nghi, còn đẩy cô ta một cái rất mạnh.
“Bạch Tô Nghi, người đàn ông của cô tối qua không về nhà, cô tới tìm tôi làm gì? Bản thân cô vô dụng, không quản được người đàn ông của mình, lại còn có mặt mũi tới đây chất vấn tôi!”, An Mạc Hạ cười khẩy một tiếng, trong mắt tràn đầy sự khinh thường.
Bạch Tô Nghi đang mang một đôi giày cao mười phân, vốn dĩ hành động đã bị hạn chế, lúc này còn bị An Mạc Hạ đẩy mạnh liền loạng choạng ngã xuống đất. Hơn nữa còn bị An Mạc Hạ tỏ ra khinh thường như vậy, toàn thân cô ta run lên vì tức giận.
Cô ta giơ tay phải lên, ngón trỏ chỉ vào chóp mũi An Mạc Hạ, nói: “An Mạc Hạ, cô là đồ khốn kiếp, cô còn không thừa nhận, hôm nay tôi đã âm thầm kiểm tra điện thoại của Doãn Hâm, tối qua anh ấy chỉ gọi điện cho một mình cô, không đi tìm cô thì còn đi tìm ai được nữa?”
“Hừ, nực cười, Giang Doãn Hâm gọi điện cho tôi thì phải đi tìm tôi sao? Vậy bây giờ tôi tùy ý gọi điện thoại cho một người, liệu có phải cũng đi tìm người đó không?”, An Mạc Hạ lạnh lùng châm biếm một câu.
“An Mạc Hạ, cô còn già mồm!”, Bạch Tô Nghi lúc này đã đứng dậy, cô ta đi giày cao gót đương nhiên cao hơn so với An Mạc Hạ đi giày bệt, nhưng khí thế thì lại kém hơn, so với An Mạc Hạ ung dung bình tĩnh thì bộ dạng gớm ghiếc của cô ta giống như một con hề vậy: “Ai biết được trong lòng cô có âm mưu quái gì, tôi nói cho cô biết, bây giờ Giang Doãn Hâm là bạn trai tôi, mong cô nuốt hết những suy nghĩ không nên có vào trong bụng đi, nếu không đừng trách tôi không khách khí! Làm loại bồ nhí không biết xấu hổ, sớm muộn gì cũng sẽ bị báo ứng thôi!”