Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Có lẽ vì giọng điệu của anh quá tùy hứng, hoặc có thể vì giọng anh quá thấp, nói chung An Mạc Hạ cứ cảm thấy câu này nhẹ như gió thổi bên tai, khi cô hoàn hồn, Chu Dịch Phong đã kéo cô đến chiếc Porsche màu đen ở bãi đậu xe rồi.  

 

"Mạc Hạ, tài xế lái xe qua rồi, bây giờ chúng ta đến nhà hàng trên nước đi".  

 

...  

 

Khi đến nhà hàng trên nước, sắc trời đã chuyển tối, nhà hàng vẫn giống như lần đầu An Mạc Hạ đến, nổi trên mặt hồ xanh thẳm.  

 

Con thuyền trôi lênh đênh theo gió, sóng nước dập dìu, mỗi chiếc bàn đều được đặt những ngọn nến chập chờn, ánh lửa nhún nhảy khiến người ta mê đắm.  

 

Dưới sự dẫn đường của nhân viên phục vụ, An Mạc Hạ và Chu Dịch Phong ngồi trên chiếc thuyền nhỏ chuyên dụng đi vào trước bàn ăn ở giữa hồ, trùng hợp là, đây chính là chiếc bàn mà lần trước Chu Dịch Phong và An Mạc Hạ ngồi với nhau, chẳng quan lần trước chưa ăn đã "chia tay trong bực bội” rồi.  

 

"Chu Dịch Phong, anh muốn ăn gì thì cứ gọi đi, hôm nay không cần khách khí với tôi", vừa ngồi xuống, An Mạc Hạ liền cầm thực đơn lên, hào sảng nói.  

 

Chu Dịch Phong ngẩng đầu nhìn An Mạc Hạ một cái, hôm nay cô ăn mặc quá đẹp, cô mặc một chiếc váy màu trắng hở vai quấn hút, tôn lên vóc người của cô, lớp trang điểm trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng rất tinh xảo, chẳng qua lớp phấn hơi dày, có lẽ để che đi năm đầu ngón tay trên mặt, có điều nó chẳng hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô, hơn nữa ánh nến chập chờn càng làm nổi bật nụ cười rạng rỡ của cô, khiến cả người cô như bừng sáng lấp lánh.  

 

Mắt Chu Dịch Phong sáng rực lên, trong lòng như bị ai đó khoét ra, anh khó khăn lắm mới đè trái tim rạo rực của mình xuống, mỉm cười nịnh nọt nói: "Hiếm lắm mới thấy em hào phòng một lần, thế nên tôi không khách khí nữa nhé", vừa nói anh vừa gọi nhân viên phục vụ đến, gọi mấy món đặc trưng của nhà hàng.  

 

Nhưng An Mạc Hạ ngồi bên bị lời Chu Dịch Phong nói làm cho đỏ mặt, hiếm lắm mới thấy cô hào phóng một lần? Nói thế khác gì bình thường cô rất keo kiệt đâu!  

 

An Mạc Hạ tỏ ra khó chịu, vậy nên khi Chu Dịch Phong gọi món, cô đã gọi thêm mấy món, để tỏ ra mình không phải người keo kiệt, hơn nữa món cô gọi còn là món đắt tiền nhất.  

 

Chu Dịch Phong mỉm cười nhìn đôi môi nhỏ nhắn của cô hơi trề ra, lại nhìn mấy món cô gọi, lắc đầu một cái, xem ra hôm nay cô thực sự định chơi lớn, đột nhiên, anh chợt nổi hứng muốn trêu chọc cô.  

 

"Nếu bà chủ An đã khách khí như vậy thì chắc không ngại khi tôi gọi một chai Lafite 1982 chứ?"  

 

An Mạc Hạ bị lời Chu Dịch Phong làm cho run rẩy, má nó, Chu Dịch Phong có phải quá không khách khí với cô không vậy, dám gọi cả chai rượu mấy chục ngàn tệ sao?  

 

Nhưng hôm nay cô đã to mồm nói vậy rồi, cũng không rút lại lời được, cô chỉ đành nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Ha ha, thế nhà hàng có chai rượu này không?"  

 

An Mạc Hạ vốn còn hy vọng nhà hàng không có, không ngờ Chu Dịch Phong đã hất một xô nước lên đầu cô.  

 

"Có đó, ban nãy khi đi vào tôi nhìn thấy có bày chai rượu này".  



An Mạc Hạ bất giác giật khóe miệng, hít sâu một hơi ra vẻ "không sao cả" rồi nói: "Được thôi, vậy anh gọi đi!" 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK