Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tôi vẫn nhớ cô, cô Sở", An Mạc Hạ cố gắng mỉm cười, coi như là chào hỏi với Sở Mạn Doanh.  

 

"Sao em lại đến đây?", Chu Dịch Phong đã nằm lên giường rồi, dùng vẻ mặt lạnh lùng nhìn An Mạc Hạ.  

 

An Mạc Hạ bị ánh mắt của Chu Dịch Phong làm cho giật mình, hoảng loạn đáp: "Tôi nghe tin anh bị thương, nên...", nghĩ một lúc, An Mạc Hạ quyết định nói dối: "Trưởng phòng Lục của chúng tôi bảo tôi đại diện phòng quan hệ công chúng đến thăm anh".  

 

"Trưởng phòng Lục của em có lòng thật đó", Chu Dịch Phong lạnh lùng cười khẩy, cho dù đang nói chuyện vẫn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lạnh lẽo như băng, bên trong hiện lên vẻ phức tạp vô cùng.  

 

Phòng bệnh lại im lặng, lần này là Sở Mạn Doanh phá vỡ sự im lặng: "Mạc Hạ, cô đến đúng lúc lắm, ban nãy tôi đút cho Chu Dịch Phong ăn, anh ấy không chịu, có vẻ như tôi không đủ sức hấp dẫn để thuyết phục anh ấy rồi, chỉ có thể dựa vào cô thôi", nói xong, Sở Mạn Doanh liền chỉ vào hộp giữ nhiệt trên tủ đầu giường, món ăn bên trong vẫn còn đầy ắp nóng hổi, vừa nhìn là biết chưa có ai động đũa.  

 

Vậy nên ban nãy chắc cô nghe nhầm rồi, Sở Mạn Doanh nói cô ta không có đủ khả năng để thuyết phục Chu Dịch Phong ăn cơm.  

 

Nghĩ đến đây, An Mạc Hạ chợt cảm thấy vui vẻ, có điều nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mắt, cảm giác này lại biến mất,  

 

Rốt cuộc cô đang nghĩ gì vậy? Chu Dịch Phong không cho Sở Mạn Doanh đút cho mình ăn thì sao chứ?  

 

"Cô Sở, cô đề cao tôi quá rồi, cô đút cho phó tổng giám đốc Chu anh ấy không ăn thì sao tôi làm được", An Mạc Hạ mỉm cười chế giễu.  

 

"Phó tổng giám đốc Chu?", người đàn ông trên giường lạnh lẽo hừ một tiếng, ánh mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ càng thâm sâu hơn.  

 

Nghe thấy vậy, Sở Mạn Doanh nghi ngờ nhíu mày, ánh mắt liên tục đảo qua đảo lại trên người An Mạc Hạ và Chu Dịch Phong, sau đó đột nhiên nghĩ ra chuyện gì đó, cô ta vỗ đầu, lo lắng nói: "Ối dồi, à, tôi đột nhiên nhớ ra, tôi có việc phải đi, không ở đây được, xin lỗi nhé".  

 

Chu Dịch Phong ngồi trên giường nhíu mày: "Ban nãy cô có nói gì đâu".  

 

"Tôi quên mất mà, gần đây trí nhớ không tốt", Sở Mạn Doanh nhún vai, quay đầu nhìn An Mạc Hạ: "Mạc Hạ, Dịch Phong đành phiền cô nhé, tôi đi trước đây".  

 

Chuyện này đột ngột quá, An Mạc Hạ nhất thời không kịp phản ứng, sau khi cô hoàn hồn chỉ kịp nhìn thấy góc váy của Sở Mạn Doanh đang vội vã rời đi biến mất ở cửa.  

 

Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người, bầu không khí vô cùng kỳ quái.  

 

Khi An Mạc Hạ không biết nên làm thế nào, Chu Dịch Phong đột nhiên lạnh lùng nói: "Qua đây", khi nói Chu Dịch Phong không hề nhìn cô, ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.  

 

An Mạc Hạ chột dạ nhìn Chu Dịch Phong, chậm chạp đi đến bên giường anh.  

 

"Ngồi xuống", người đàn ông lại lạnh lùng ra lệnh.  

 

An Mạc Hạ thực ra hoàn toàn có thể không nghe lệnh Chu Dịch Phong, nhưng đối mặt với Chu Dịch Phong lạnh lùng đến kỳ lạ, cô thật sự không dám làm phản, vậy nên chỉ đành ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên giường anh, có điều ánh mắt không dám nhìn về anh, chỉ có thể nhìn lòng bàn tay mình.  

 

"Tôi đói rồi, cô đút tôi ăn đi!"  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK