Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chu Dịch Phong, anh đừng trêu đùa tôi nữa”, An Mạc Hạ miễn cưỡng nhếch mép lên sau đó thử giãy dụa thoát khỏi vòng tay của Chu Dịch Phong.

 

Nhưng cô có cố gắng vùng vẫy thế nào cũng chẳng thể làm anh nhúc nhích, vòng tay ôm cô mạnh mẽ chắc chắn như hai cái khóa giam cô ở bên trong.

 

“Tôi không đùa với em, An Mạc Hạ, chẳng lẽ đến ngày hôm nay em vẫn không nhận ra là tôi thật sự thích em sao?”, giọng nói của Chu Dịch Phong có chút giận dỗi, đôi mắt đẹp dường như đang phát sáng trong bóng tối.

 

Câu hỏi của Chu Dịch Phong khiến An Mạc Hạ sững sờ, Chu Dịch Phong nói đúng, cô thực sự cảm nhận được thái độ anh đối với cô có sự thay đổi.

 

Anh giúp đỡ cô, quan tâm cô, bảo vệ cô, nếu như cô không biết mối quan hệ giữa anh và Sở Mạn Doanh thì chắc cô sẽ tin anh yêu cô thật.

 

Nhưng bây giờ…

 

Có lẽ Chu Dịch Phong chỉ có hứng thú nhất thời với cô thôi, cũng giống như vô số những cô gái mà anh đã từng chơi bời trước đây, sau khi hết hứng thú sẽ vứt đi không thương tiếc.

 

Anh là tổng giám đốc quyền cao chức trọng thì có thể chơi bời được, nhưng cô thì không, cô chỉ là một người bình thường, cô chỉ muốn tìm một người đối xử với cô thật lòng rồi cùng người đó sống hạnh phúc đến đầu bạc răng long, cũng giống như ước nguyện vừa rồi của cô.

 

Vậy nên An Mạc Hạ lạnh lùng nói: “Xin lỗi, Chu Dịch Phong, chắc tôi phải làm anh thất vọng rồi, tôi không muốn trở thành vợ chồng thật với anh”.

 

Đây là lần đầu tiên cô dùng giọng lạnh lùng như thế này nói chuyện với Chu Dịch Phong, sau khi nói xong cô cũng ngạc nhiên nhưng cũng chỉ có như vậy mới có thể vạch rõ ranh giới giữa Chu Dịch Phong và cô, cũng để cô hoàn toàn từ bỏ một vài suy nghĩ.

 

Chu Dịch Phong không nói gì, không gian trở lên yên tĩnh đến lạ thường, An Mạc Hạ nhân cơ hội này vùng ra khỏi vòng tay của Chu Dịch Phong, không nghĩ ngợi gì nhiều chạy thẳng ra phía cửa.

 

An Mạc Hạ cũng không biết lại sao mình lại vội vã chạy trốn như vậy, nhưng cô cũng không thể ở đó lâu hơn được nữa vì cô sợ bản thân sẽ hối hận vì lựa chọn vừa rồi của mình.

 

Hình như đằng sau có tiếng bước chân đuổi theo cô cùng cô cũng chẳng để ý, cô chỉ biết chạy thẳng về phía trước, mãi đến khi chạy đến trước cửa khách sạn va phải một người cô mới dừng lại.

 

“Mạc Hạ, sao em chạy nhanh vậy”, giọng nói vừa nghi ngờ vừa vui mừng của Giang Doãn Hâm vang lên bên tai An Mạc Hạ.

An Mạc Hạ ngây người không biết Giang Doãn Hâm chui từ đâu ra, cô hoang mang một lúc rồi lên tiếng hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

 

Giang Doãn Hâm cười ngại ngùng rồi nói: “À, là thế này, anh Claire có để quên tài liệu ở chỗ tôi, tôi vừa mới phát hiện ra nên sau khi đưa Bạch Tô Nghi về nhà tôi liền tới khách sạn tìm em để trả tài liệu”, nói đến đây Giang Doãn Hâm dừng lại, nhìn An Mạc Hạ với ánh mắt sâu sắc: “Còn một lý do nữa, tôi nhớ ra hôm nay là sinh nhật em, mà bây giờ em vẫn chưa ăn cơm nên…”

 

An Mạc Hạ chỉ để ý tới người đàn ông đang đuổi theo mình ở đằng sau chứ chẳng thèm quan tâm Giang Doãn Hâm đang nói gì, cô chỉ thoảng nghe thấy hai chữ “ăn cơm”.

 

Vậy nên vì để trốn tránh Chu Dịch Phong và khiến anh hoàn toàn từ bỏ An Mạc Hạ không nghĩ ngợi gì nhiều lập tức khoác tay Giang Doãn Hâm rồi nói: “Được thôi, chúng ta cùng đi ăn cơm thôi”, nói xong cô kéo Giang Doãn Hâm bước nhanh ra ngoài.

 

Bóng người đuổi theo sau An Mạc Hạ cũng dừng lại, ánh mắt lạnh thấu tim nhìn chằm chằm vào An Mạc Hạ đang khoác tay Giang Doãn Hâm.

 

Sau khi người phụ nữ to gan An Mạc Hạ này dám từ chối lời tỏ tình của anh lại khoác tay người đàn ông khác, lại còn là người yêu cũ?

 

Được, được lắm.

 

Chu Dịch Phong cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình ngày càng giảm xuống, anh thật sự rất muốn xông tới tách hai người đang dính lấy nhau kia, nhưng cuối cùng anh cũng kiềm chế lại sự kích động đó rồi thở dài một hơi.

 

Chu Dịch Phong lạnh lùng quay người lại trở về khách sạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK