Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nhiệt độ cơ thể anh cuối cùng cũng bình thường rồi.  

 

An Mạc Hạ như trút bỏ được gánh nặng, cô nhếch khóe miệng, sau đó xuống giường, còn giúp Chu Dịch Phong đang ngủ say vén kín chăn, sau đó nhón chân đi ra khỏi phòng, chuẩn bị món cháo thanh đạm cho anh.  

 

Khi nấu xong cháo quay về phòng, Chu Dịch Phong đã tỉnh rồi.  

 

Anh nằm dựa trên chiếc gối đằng sau lưng, nhìn An Mạc Hạ tiến vào, khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười ấm áp, ánh mắt như có lửa, muốn thiêu đốt cô.  

 

An Mạc Hạ bị ánh mắt của anh làm cho đỏ mặt, vội vàng bưng bát cháo lên đi đến trước mặt anh, khẽ nói: "Anh đói chưa? Bị bệnh phải ăn đồ thanh đạm, tôi vừa nấu cho anh bát cháo trắng".  

 

"Được", Chu Dịch Phong thoải mái đáp, sau đó tự nhiên há miệng, đợi người khác đút cho.  

 

An Mạc Hạ cạn lời trừng mắt nhìn anh, nhưng không nói gì, chỉ ngoan ngoãn làm theo.  

 

Hết cách rồi, ai bảo người bệnh là to nhất chứ.  

 

 

 

Có điều ăn được nửa bát cháo, Chu Dịch Phong không chịu ăn nữa, mặc kệ An Mạc Hạ dù dỗ thế nào cũng không chịu.  

 

"Chu Dịch Phong, anh lớn từng này rồi mà giống hệt đứa bé không chịu ăn cơm, không ăn thì sao có sức?", An Mạc Hạ buồn cười nhìn người đàn ông trước mặt.  

 

Trước kia Chu Dịch Phong dù trông có vẻ bất cần đời, nhưng khí thế mạnh mẽ luôn bao quanh người khiến người ta không thể khinh thường anh, An Mạc Hạ vậy mà có cơ hội nhìn thấy mặt trẻ con của anh, không khỏi cảm thấy cạn lời, hóa ra Chu Dịch Phong không như cô tưởng tượng.  

 

"Nào, ăn thêm một miếng", vừa nói, An Mạc Hạ vừa múc một thìa cháo đưa Chu Dịch Phong ăn.  

 

"Tôi không muốn ăn, trừ phi...", Chu Dịch Phong không khách khí quay mặt đi, trên mặt nở nụ cười xấu xa, ánh mắt khi nhìn An Mạc Hạ thâm sâu khó dò.  

 

An Mạc Hạ nghi ngờ nghiêng đầu, hoàn toàn không ý thức được, mình đang bị người ta tính kế.  

 

"Trừ phi gì? Nói ra, nếu làm được tôi sẽ làm", để bắt "tên trẻ con" này ăn hết cơm, An Mạc Hạ quyết định chiều lòng anh chút.  

 

"Thật sự có thể làm sao?', ánh mắt Chu Dịch Phong sáng lên, người đang nửa nằm trên giường bỗng duỗi thẳng lưng lên.  

 

An Mạc Hạ nghi ngờ nhìn Chu Dịch Phong, nhưng chưa kịp nghĩ nhiều đã gật đầu với anh.  

 

Ngay giâu sau, An Mạc Hạ cảm thấy môi mình nóng lên, Chu Dịch Phong đột nhiên áp sát, hôn lên môi cô, cô ngửi thấy mùi vị mát lạnh dễ chịu.  

 

Cơ thể cô lập tức cứng ngắc, hai mắt trừng lớn, mặt mày kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt.  

 

"Tốt lắm, tôi sẽ ăn hết chỗ cháo còn lại", Chu Dịch Phong hài lòng nhìn An Mạc Hạ đang sững sờ cùng khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng lên của cô, miệng mỉm cười vui vẻ.  

 

An Mạc Hạ giờ mới hoàn hồn, vừa tức vừa xấu hổ hét lớn: "Chu Dịch Phong, anh..."  

 

Nhưng "anh" một lúc, An Mạc Hạ vẫn không biết phải mắng cái gì.  

 

Cô và Chu Dịch Phong không chỉ có hành động thân mật này một hai lần, ít nhất cô không hiểu anh đang nghĩ gì, nhưng từ hôm Chu Dịch Phong tỏ tình với cô, An Mạc Hạ liền hiểu ý anh, mặc dù An Mạc Hạ không phải không có hảo cảm với anh, nhưng do giữa họ có Sở Mạn Doanh, khiến cô không thể nào chấp nhận mối tình này.  

 

Cứ tưởng hôm đó sau khi mình từ chối Chu Dịch Phong, anh đã từ bỏ rồi, bây giờ có vẻ như anh vẫn chưa chết tâm.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK