Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bữa tiệc mà Chu Dịch Phong tham gia chắc chắn là nơi dành cho giới thượng lưu, tại sao anh phải đưa cô đi cùng mà không phải là Sở Mạn Doanh?

 

An Mạc Hạ nghĩ như thế nào cũng không hiểu, nhưng lý do đơn giản nhất, dễ hiểu nhất thì cô không dám nghĩ, cứ trở mình trằn trọc mãi đến khi trời sáng mới thiếp đi.

 

Cho nên hôm sau An Mạc Hạ tỉnh lại trên mắt cô xuất hiện quầng thâm rất rõ, cô phủ một lớp che khuyết điểm thật dày mới che được quầng thâm đi.

 

Sau khi đã chuẩn bị xong An Mạc Hạ lại theo thói quen làm một bữa sáng đơn giản, nhân lúc Chu Dịch Phong chưa xuống tầng cô chạy như bay ra khỏi nhà.

 

Tốt nhất là ít nên gặp anh thì hơn, nhưng cô hoàn toàn không ý thức được chính bản thân mình cũng luôn lo nghĩ cho Chu Dịch Phong, cho dù tối hôm qua không ngủ ngon nhưng sáng dậy vẫn làm cho Chu Dịch Phong một bữa sáng ngon lành.

 

An Mạc Hạ vừa vào công ty, mới ngồi xuống ghế thì đã thấy một đống tài liệu xếp đầy trước mặt.

 

"Mạc Hạ, cô sửa hết chỗ tài liệu này đi nhé", Trương Di lên tiếng, cô ta mỉm cười nhưng lại lướt qua một tia xấu xa: "Tiện thể tìm hiểu về dữ liệu khách hàng của công ty chúng ta luôn".

 

An Mạc Hạ chau mày nhưng không nói gì, cô tiếp nhận công việc Trương Di giao cho mình, nhân viên mới bị bắt nạt cũng là chuyện bình thường, chỉ cần làm tốt công việc của mình, không để người khác tìm ra sơ hở của mình là được rồi.

 

Cho nên ngày hôm nay An Mạc Hạ rất bận rộn, còn Trương Di và Dương Phán Phán thì rất rảnh rỗi ngồi nói chuyện phiếm, chỉ khi trưởng phòng Lục Hiểu Như đi qua mới giả vờ nghiên cứu tài liệu.

 

Sắp đến giờ tan làm, An Mạc Hạ hít sâu một hơi, công việc cũng may vừa hoàn thành xong.

 

Trương Di và Dương Phán Phán bước tới trước mặt cô rồi cười nói: "Mạc Hạ, vất vả cho cô quá, nhưng mà cô cũng nhanh nhẹn đấy, sau này những chuyện như thế này phiền cô làm giúp nhé".

 

Dương Phán Phán lại phụ họa thêm một câu: “Đúng đấy, Mạc Hạ của chúng ta là người có năng lực mà”.

 

An Mạc Hạ nghe hai người tung hứng cũng chẳng thấy vui vẻ gì nhưng vì phép lịch sự cũng cười qua loa vài tiếng.

 

Trương Di và Dương Phán Phán thấy An Mạc Hạ thản nhiên như vậy cũng không trêu chọc cô nữa, hậm hực trở về chỗ ngồi, trước khi rời đi Dương Phán Phán đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nói với An Mạc Hạ một câu: “Đúng rồi, Mạc Hạ, ngày mai Claire khách hàng nước Mễ sẽ đến chỗ chúng ta, cô về cứ chuẩn bị đồ đạc trước, tối mai vào khách sạn để chăm sóc khách hàng nhé”.

 

Nói xong, cô ta cũng chẳng nhìn An Mạc Hạ một cái, quay sang nói cười với Trương Di rồi trở về chỗ ngồi của mình

 

Trong lòng An Mạc Hạ luôn xuất hiện cảm giác bất an với cô Dương Phán Phán này, cô luôn cảm thấy sự việc không đơn giản như cô nghĩ.

 

Nhưng cô không có nhiều thời gian nghĩ, sau khi tan làm cô ra khỏi tập đoàn Chu Thị, gọi một chiếc xe rồi vội vàng về nhà, nếu sáu giờ tối mà không về tới nhà cô sợ Chu Dịch Phong thật sự sẽ đến công ty đón cô mất.

 

Mặc dù cô không nói với Chu Dịch Phong địa chỉ nơi cô làm việc, nhưng với năng lực của anh cô tin chỉ cần anh muốn biết thì chẳng có cái gì mà anh không thể tra ra được.

An Mạc Hạ còn chưa đến cửa nhà đã nhìn thấy một người đàn ông đứng cách đó không xa, anh mặc một bộ vest được đặt may riêng trông vô cùng tinh tế, nó tôn lên dáng người cao vút hoàn mỹ của anh, anh đi một đôi giày da thiết kế được đặt làm riêng khiến cho cả người anh tản ra khí chất cao quý, cho dù đứng cách xa một đoạn vẫn có thể hấp dẫn ánh mắt của bất kỳ người qua đường nào.

 

Đặc biệt là gương mặt của anh, mặc dù bị chìm trong ánh đèn đường vàng ám mờ lúc sáng lúc tối, nhưng vẫn có thể thấy được đây là một người đàn ông vô cùng điển trai, ngũ quan tinh xảo, mày kiếm anh tuấn, cùng với đôi mắt như một cái đầm sâu không thấy đáy, hoàn mỹ không thể bắt bẻ.

 

Mặc dù đã gặp Chu Dịch Phong không biết bao nhiêu lần nhưng An Mạc Hạ vẫn bị vẻ đẹp trai của người đàn ông đứng cách đó không xa làm cho hoảng hồn, tim cô đập thình thịch, cô bất giác đi đến trước mặt Chu Dịch Phong từ lúc nào không biết.

 

Sau khi đi đến trước mặt anh, Chu Dịch Phong không nói gì, kéo An Mạc Hạ vào trong chiếc xe thể thao đậu bên cạnh.

 

Sau khi lên xe, Chu Dịch Phong nhìn đồng hồ trên tay, mỉm cười nói: "An Mạc Hạ, cô đúng giờ nhỉ, đúng sáu giờ, một phút cũng không chệch".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK