Nghe thấy vậy, ánh mắt của Chu Dịch Phong tối đi vài phần, anh nhếch môi, giả vẻ không quan tâm: "Đúng vậy, ở viện nên không cần lo, bây giờ không còn sớm nữa, em không có chuyện gì thì về đi", nói xong, Chu Dịch Phong liền quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ, trên bầu trời đen kịt là ánh trăng tàn nơi chân trời, tạo cảm giác cô độc, giống như còn lâu lắm mới đến ngày rằm.
An Mạc Hạ há miệng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng, mang theo hai chiếc hộp giữ nhiệt nhẹ hơn phân nửa từ từ đi ra ngoài cửa.
Trước khi đi, An Mạc Hạ lại không kìm được người đàn ông đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, Chu Dịch Phong vẫn im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, góc mặt anh rất đẹp, được ánh đèn chiếu lên tôn lên vẻ anh tuấn, lông mi dài, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mím chặt, kết hợp cùng sợi tóc mai hơi dài khiến người ta mê mệt.
An Mạc Hạ sững sờ mất mấy giây, sau đó mới hoàn hồn lắc đầu, đẩy cửa phòng đi ra.
Vừa đi ra khỏi cổng bệnh viện, An Mạc Hạ cảm nhận được gió lạnh thổi đến, cô ôm chặt hai tay không kìm được nhìn căn phòng sáng đèn trên tầng hai, lúc này mới mím môi đi khỏi bệnh viện.
Còn chưa về đến nhà, An Mạc Hạ đã nhận được điện thoại của Giang Doãn Hâm.
Nhìn thấy cái tên hiện lên trên màn hình, An Mạc Hạ khó chịu nhíu mày, lúc này cô thực sự không muốn bị người đàn ông này làm phiền, nhưng nghĩ đến việc mình còn chưa báo thù anh ta xong, cô chỉ đành bực dọc ấn nút nghe máy màu xanh trước khi hồi chuông cuối cùng vang lên.
"Mạc Hạ, bây giờ em không ở khách sạn đúng không?”, vừa bắt máy đã nghe thấy giọng nói lo lắng của Giang Doãn Hâm ở đầu bên kia, ngoài ra còn cảm giác giọng nói này say khướt, An Mạc Hạ dường như có thể ngửi được mùi rượu trên người anh ta qua điện thoại vậy.
Giang Doãn Hâm chắc chắn đã uống rượu.
An Mạc Hạ nhíu chặt mày, mặc dù trước kia không phải chưa từng thấy Giang Doãn Hâm uống rượu, hơn nữa mỗi lần anh ta uống say, cô sẽ hết lòng chăm sóc anh ta, nhưng lần này, An Mạc Hạ cảm thấy khó chịu, cho nên lời cô nói lạnh lùng hơn tưởng tượng mấy phần: "Anh Claire đã rời khỏi tập đoàn Chu Thị rồi, vậy nên tôi không cần ở lại khách sạn nữa, anh có chuyện gì không?"
Có thể do Giang Doãn Hâm uống say nên không cảm nhận được sự lạnh lẽo trong giọng nói của cô, anh ta đáp: "Chẳng trách, hôm nay tôi đi tìm em, lễ tân bảo em trả phòng rồi, Mạc Hạ, bây giờ em sống ở đâu, tôi muốn đi tìm em".
An Mạc Hạ đương nhiên không thể kể chuyện mình sống với Chu Dịch Phong ra cho Giang Doãn Hâm nghe, chỉ bịa ra lý do: "Cùng thuê nhà với bạn, anh đến không tiện, hơn nữa giờ muộn rồi, tôi chuẩn bị nghỉ ngơi rồi".
"Mạc Hạ, tôi rất muốn gặp em", Giang Doãn Hâm vẫn không chịu buông tha, giọng nói mang theo mấy phần cầu khẩn: "Tâm trạng của tôi tệ lắm, chỉ có em mới yên lặng nghe tôi nói".
Nghe thấy Giang Doãn Hâm nói như vậy, An Mạc Hạ không cảm thấy gì cả, vốn cho rằng trái tim mình sẽ không đau đớn nữa, giờ vẫn không kìm được cảm thấy đau.
Đúng là lúc trước cô thường làm "cây lắng nghe" của Giang Doãn Hâm, lúc đó sự nghiệp Giang Doãn Hâm mới đang ở bước đầu, thường xuyên gặp nhiều chuyện, mỗi lần quay về nhà anh ta lại kể lể với cô, còn An Mạc Hạ dù mệt đến đâu cũng vẫn an ủi cầm lấy tay Giang Doãn Hâm, lặng lẽ ngồi bên an ủi.