Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 An Mạc Hạ há miệng, muốn nói rõ với Chu Dịch Phong, nhưng nhìn người đàn ông với gương mặt tái nhợt kia, những lời cô muốn nói ra đến cổ họng lại quay lại, cuối cùng bị cô nuốt vào bụng.  

 

Thôi vậy, đợi Chu Dịch Phong khỏi bệnh nói tiếp cũng không muộn.  

 

Nhưng bây giờ bầu không khí trong phòng bệnh thực sự lúng túng, vậy nên An Mạc Hạ vội vàng đút hết chỗ cháo trắng còn lại cho anh, sau đó chạy khỏi căn phòng.  

 

Sau khi An Mạc Hạ cố gắng bình tĩnh lại, cô mới quay lại căn phòng, lúc này Chu Dịch Phong đã nằm trên giường bệnh ngủ rồi, có thể do sau khi bị bệnh nặng, cơ thể không khỏe, trán anh hơi nhăn lại.  

 

An Mạc Hạ bất giác muốn duỗi tay ra xoa vết nhăn trên trán anh, nhưng khi tay vừa chạm vào da anh, lập tức như bị điện giật, giật nảy lên.  

 

Bây giờ cô càng ngày càng không hiểu bản thân nữa, rõ ràng người bảo phải giữ khoảng cách là cô, tại sao bây giờ cô lại quan tâm tới anh đến vậy.  

 

An Mạc Hạ hít sâu một hơi, cô vén kín chăn cho Chu Dịch Phong, sau đó nhón chân đi ra khỏi phòng.  

 

May mà hôm nay là thứ bảy, không cần đi làm vậy nên An Mạc Hạ không cần vội, dọn dẹp lại nhà, sau đó chuẩn bị đi chợ mua ít thức ăn, để nấu bữa trưa thanh đạm cho Chu Dịch Phong.  

 

An Mạc Hạ vốn muốn chào Chu Dịch Phong một tiếng rồi mới đi, nhưng thấy anh đang ngủ say, quyết định không làm phiền anh nữa, nhưng lại sợ Chu Dịch Phong tỉnh dậy không tìm thấy mình liền để lại tờ giấy xuống đầu giường.  

 

Chu Dịch Phong, tôi ra ngoài mua thức ăn, tí nữa sẽ về, trong bình giữ nhiệt ở đầu giường có nước ấm, khát thì uống chút nhé.  

 

Sau khi cẩn thận để tờ giấy xuống bình giữ nhiệt, An Mạc Hạ mới yên tâm đi ra ngoài.  

 

Nhưng An Mạc Hạ chưa đi được bao lâu, từ sau cái cây phía sau ở không xa đột xuất hiện hai bóng người cao to, tham lam nhìn vào cơ thể mảnh khảnh duyên dáng của cô.  

 

"Là cô ta sao?", một giọng nói tục tằng vang lên.  

 

Người bị hỏi lập tức lấy điện thoại ra xem ảnh, nhìn kỹ rồi so sánh: "Không sai, còn đẹp hơn trong ảnh, chậc chậc, anh Ngưu, không tệ đâu".  

 

Người đàn ông được gọi là anh Ngưu cười "hi hi" hai tiếng, nhưng sau đó lại nghĩ gì đó, đột nhiên hỏi: "Tiểu Vĩ, mày đã xác nhận thân phận của cô ta chưa, có thể động vào chứ?"  

 

"Em xác nhận rồi, người phụ nữ tìm em là một người rất quyền lực, lời cô ta nói rất đáng tin, hơn nữa...", Tiểu Vĩ vừa nói vừa đắc ý vỗ vào túi quần mình: "Cái giá họ đưa ra rất đáng để chúng ta mạo hiểm một lần".  

 

Tầm nhìn của anh Ngưu hướng về phía tay Tiểu Vĩ, sau đó lại nhìn lên túi gã, gã đồng ý gật đầu: "Mày nói không sai, chỗ tiền đó đủ để chúng ta sống nửa đời".  

 

Mà ở bên kia, An Mạc Hạ đã đi vào chợ, không hề nhận ra nguy hiểm đang đến gần, cô vẫn đang chọn những loại thức ăn phù hợp để bồi bổ sức khỏe người mới bị bệnh nặng.  

 

"Ông chủ, đậu hà lan bán thế nào?", An Mạc Hạ vén ống tay áo lên, ra vẻ chuẩn bị trả giá, ông chủ thì đang trố mắt, cô gái ăn mặc đẹp thế này, xinh đẹp thế này trông không hề hợp với khu chợ, thế mà cô đang đứng trước mặt ông.  

 

Ông chủ sững sờ một lúc mới lắp bắp nói: "Mười, mười bốn tệ một cân, mỹ nữ, ngày thường tôi bán mười sáu tệ, thấy cô xinh đẹp, nên tôi bán rẻ chút".  

 

Nhưng An Mạc Hạ không hài lòng nhíu mày: "Mười hai tệ được không, tiệm phía trước bán có mười hai tệ thôi, tôi thấy tiệm ông rau tươi nên mới mua, không thì tôi ra tiệm đó vậy".  

 

"Đừng đừng đừng, haizz, thôi vậy, cô trả mười hai tệ là được, nhưng cô không được nói cho người khác đâu", ông chủ ra vẻ bị làm khó.  

 

An Mạc Hạ đã quen với những mánh khóe của mấy tiểu thương rồi, cho nên chỉ qua loa gật đầu nói: "Yên tâm đi, lần sau tôi còn ghé ủng hộ tiếp".  

 

"Ái ôi, mỹ nữ thật biết cách nói chuyện".  

 

Ông chủ mỉm cười, bốc một nắm đậu hà lan cho vào túi, giúp An Mạc Hạ cân một cân, cuối cùng còn không quên "chậc chậc" hai tiếng nói: "Bây giờ mấy cô gái thời thượng như cô đi chợ đúng là hiếm thấy, sau này ai lấy được cô đúng là phúc tổ ba đời".  

 

An Mạc Hạ vốn lạnh lùng, nghe thấy ông chủ nói vậy liền đỏ mặt, đầu hiện lên suy nghĩ kỳ quái, không biết Chu Dịch Phong lấy được cô có thực sự cảm thấy may mắn không?  



Nhưng suy nghĩ này vừa xuất hiện, lập tức bị An Mạc Hạ thổi bay, cô đang nghĩ cái quái gì vậy? 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK