Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 "Em cảm thấy tôi đẹp lắm sao?", Chu Dịch Phong vui vẻ hỏi cô.  

 

An Mạc Hạ không hề do dự gật đầu: "Ừ, anh là người đàn ông đẹp trai nhất tôi từng gặp".  

 

"So với bạn trai cũ Giang Doãn Hâm của em thì sao?", Chu Dịch Phong bình tĩnh hỏi, bây giờ anh có thể thấy được An Mạc Hạ say rồi, người ta có câu rượu vào lời ra, anh đột nhiên rất hiếu kỳ không biết trong lòng cô, anh và Giang Doãn Hâm ai quan trọng hơn.  

 

Nhưng điều khiến Chu Dịch Phong thất vọng là, An Mạc Hạ không hề trả lời anh ngay, mà nghiêm túc suy nghĩ một lúc.  

 

Chu Dịch Phong vốn cho rằng An Mạc Hạ sẽ uyển chuyển trả lời, không ngờ cô lại thẳng thắn nói: "À, tôi cảm thấy Giang Doãn Hâm không xứng để so sánh với anh, vậy nên tôi không so".  

 

Tiếng cười vui vẻ không hề phòng bị phát ra từ miệng Chu Dịch Phong, ánh mắt khi nhìn cô sâu không thấy đáy, mắt anh sáng rực lên khiến người ta khiếp sợ, khiến An Mạc Hạ suýt nữa chìm đắm trong đó.  

 

"Mạc Hạ, tôi rất thích nghe lời em nói", anh ngừng cười, giọng nói trầm thấp như tiếng đàn violin vang lên trong không trung.  

 

An Mạc Hạ mơ màng không nghĩ gì nhiều, nói luôn: "Tôi nói thật mà".  

 

Bầu không khí lại lặng xuống, Chu Dịch Phong cười hi hi đưa đĩa thịt bò đã cắt thành từng miếng nhỏ đến trước mặt An Mạc Hạ, sau đó lại đổi lấy đĩa thịt bò chưa cắt của cô, rồi mới nói tiếp: "Tôi cắt xong đĩa này rồi, em ăn cũng tiện hơn".  

 

An Mạc Hạ đã sớm chìm đắm trong men rượu rồi, không có khả năng nghĩ nhiều nữa nên cô chỉ đành gật đầu.  

 

Hai người ăn khá vui vẻ, ít nhất là Chu Dịch Phong nghĩ vậy, mặc dù An Mạc Hạ không quá tỉnh táo, còn không ngừng nói vớ vẩn nhưng Chu Dịch Phong vẫn rất hài lòng với người phụ nữ đang say này, nếu như không say, chắc có chết cô cũng không khen anh, còn ... tỏ ra quan tâm đến anh.  

 

Chẳng bao lâu sau, Chu Dịch Phong gọi phục vụ đến thanh toán, sau đó đỡ An Mạc Hạ ra khỏi nhà hàng, đi thẳng về phía bãi đậu xe.  

 

Anh quyết định rồi, sau này không được để An Mạc Hạ uống rượu trước mặt bất kỳ ai trừ mình, tửu lượng của cô quá kém, hơn nữa...  

 

Chu Dịch Phong cúi đầu liếc nhìn người phụ nữ mặt ửng hồng đang nằm trong lòng mình, mắt anh tối sầm xuống, An Mạc Hạ khi say quá mê người.  

 

 

 

 

Chu Dịch Phong vốn muốn đỡ An Mạc Hạ lên xe, nhưng An Mạc Hạ lại sống chết không chịu lên xe, la hét đòi Chu Dịch Phong cõng mình về nhà.  

 

Chu Dịch Phong không biết phải làm sao khi An Mạc Hạ khóc lóc om sòm ăn vạ, nhưng nhìn thấy cô bĩu môi, đáng thương "cầu xin anh ôm", anh quả thực không nỡ từ chối, quan trọng là anh thấy mình là chồng cõng vợ về nhà cũng là chuyện đương nhiên.  

 

Cho nên cho dù biết nếu đi bộ về chắc cũng phải mất hai ba giờ nhưng Chu Dịch Phong vẫn cõng An Mạc Hạ trên lưng.  

 

An Mạc Hạ nằm trên lưng anh, Chu Dịch Phong hơi không vui, không phải vì cảm thấy cô nặng, mà vì cảm giác cô nhẹ hơn anh tưởng tượng, cô nằm trên lưng anh nhẹ tựa lông hồng, chẳng cảm giác như đang cõng người trên lưng.  

 

Bình thường cô ăn cái gì vậy?  

 

Mắt Chu Dịch Phong lóe lên sự lạnh lẽo, cảm thấy mình phải quan tâm đến vấn đề ăn uống của cô nhiều hơn.  

 

An Mạc Hạ lúc này nằm bò trên người Chu Dịch Phong không làm loạn nữa, ngoan ngoãn như một chú thỏ trắng, hai cánh tay dài trắng nõn mảnh mai ôm chặt lấy cần cổ thon dài của anh, gò má tìm chỗ thoải mái để đặt lên, vùi vào cái gáy ấm áp của anh.  

 

Cảm giác được hơi thở dịu dàng của An Mạc Hạ, toàn thân Chu Dịch Phong bất giác cảm thấy tê dại, lại thêm gò má An Mạc Hạ áp sát mặt mình, anh chỉ hơi nghiêng mặt là có thể nhìn thấy đôi môi gợi cảm mê người của cô, khiến anh rất muốn hôn lên nó.  

 

Có điều khả năng kiềm chế của Chu Dịch Phong mạnh hơn người bình thường, anh cố đè nén cảm giác nóng rực trong người xuống, bất lực lắc đầu, cõng người phụ nữ mềm mại trên lưng bước nhanh về nhà.  

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK