Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Thời gian dường như ngừng lại trong một khắc, khi An Mạc Hạ tưởng rằng sẽ xảy ra chuyện gì, Chu Dịch Phong lại chỉ nhìn chằm chằm vào mắt cô nói: “Sao mắt thâm vậy, tối qua không ngủ à? Liệu có phải vì lo lắng cho tôi mà mất ngủ không?”  

 

Thần trí của An Mạc Hạ lập tức bị giọng điệu trêu chọc của người đàn ông này kéo lại, khuôn mặt đỏ ửng như trái hồng, vội vàng tránh xa khuôn mặt tuấn tú kia ra, ngượng ngùng quay sang một bên, nói: “Anh đừng có mà nghĩ linh tinh, tôi chỉ là mất ngủ mà thôi”.  

 

“Sao lại mất ngủ?”, Chu Dịch Phong không định buông tha cho An Mạc Hạ, tiếp tục truy hỏi.  

 

An Mạc Hạ trùng mi mắt xuống, nhìn khăn trải giường trắng như tuyết, tìm đại một cái cớ: “Có lẽ do hai ngày vừa rồi ở khách sạn, quay về có chút không quen lắm”.  

 

Chu Dịch Phong không nói gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ rõ ràng đang nói dối trước mặt mình, khi cô nói chuyện, hàng mi khẽ run lên theo động tác, rung rinh rung rinh, rất đáng yêu, cộng thêm ánh nắng ban mai dịu dàng và mềm mại lả lướt trên cơ thể càng khiến cho An Mạc Hạ giống như một con búp bê, khiến cho trái tim Chu Dịch Phong không kìm được mà rung động.  

 

Khi An Mạc Hạ còn đang lo lắng không biết lời nói dối của mình có bị bại lộ hay không, Chu Dịch Phong lại sán tới gần cô, nhưng lần này, Chu Dịch Phong không hề có ý muốn trêu chọc An Mạc Hạ, mà đặt lên đôi môi mềm mại của người phụ nữ một nụ hôn thật sâu.  

 

Cơ thể của An Mạc Hạ lập tức cứng đờ vì hành động của Chu Dịch Phong, đôi mắt hoa mai xinh đẹp mở to, khi cô nghiêng đầu tránh theo phản xạ, Chu Dịch Phong mới miễn cưỡng rời khỏi môi cô.  

 

“Em vất vả như vậy, tôi không có gì để bù đắp, thôi thì lấy nụ hôn này để bù đắp đi”, Chu Dịch Phong nói với vẻ mặt vô liêm sỉ.   

 

Lời Chu Dịch Phong nói khiến An Mạc Hạ vô cùng tức giận, không muốn để ý đến người đàn ông không biết xấu hổ này nữa, hậm hực cầm chiếc hộp giữ nhiệt ở trên giường đi ra ngoài.  

 

Khi cô vừa mở cửa thì lại nghe thấy giọng nói cực kỳ vui vẻ của người đàn ông phía sau: “Hôm nay tôi kiểm tra, nếu như không có vấn đề gì thì có thể ra viện rồi, buổi tối sẽ về nhà với em, em sẽ không mất ngủ nữa đâu”.  

 

Cánh tay cầm tay nắm cửa của An Mạc Hạ khẽ run lên, tức giận bỏ lại câu “Ai muốn anh về nhà cùng chứ” rồi chạy nhanh ra khỏi viện.  

 

…  

 

Vì Claire đã rời khỏi, phòng quan hệ công chúng của tập đoàn Chu Thị hôm nay khá nhàn rỗi.  

 

Chuyện lần này ở khách sạn, hai người Dương Phán Phán và Trương Di không thể thấy An Mạc Hạ mất mặt, vì vậy bọn họ vô cùng tức giận. Dù không có việc gì, bọn họ cũng có thể bới móc ra một đống chuyện bắt An Mạc Hạ làm, vì vậy người bận rộn suốt một ngày chính là An Mạc Hạ, cô chẳng thể rời đi đâu được, bận rộn ngồi trước màn hình máy tính.  

 

“Mạc Hạ, vất vả cho cô rồi”, trước khi tan làm, Dương Phán Phán đi qua người An Mạc Hạ, nói một câu đầy đạo đức giả.  

 

Trương Di cũng bày ra vẻ đồng cảm: “Đúng vậy, Mạc Hạ, những việc này đều khá gấp, hôm nay cô cũng không có quá nhiều việc, vì vậy mới để cho cô làm, cô không có ý kiến gì chứ?”  

 

An Mạc Hạ lắc đầu, lịch sự nhếch khóe miệng coi như đáp lại. Cô biết Dương Phán Phán và Trương Di không thích cô, bởi vì cô có thể vào được tập đoàn Chu Thị, phần nhiều là do may mắn, không có nhiều người trong phòng quan hệ công chúng này có thể chịu được chuyện này.  

 

Dương Phán Phán và Trương Di thấy An Mạc Hạ không lên tiếng, hai người nhìn nhau một cái, khóe miệng nhếch lên nụ cười chế giễu.  

 

“Bây giờ cũng tới giờ tan làm rồi, bọn tôi đi trước đây nhé, cô làm xong thì về sớm đi”, Dương Phán Phán vuốt mớ tóc lùm xùm trên trán, sau đó nắm lấy cánh tay Trương Di, ưu nhã bước ra khỏi phòng làm việc.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK