Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngọn lửa trong mắt Chu Dịch Phong càng lúc mãnh liệt, anh đã không còn thỏa mãn với việc chiếm giữ đôi môi cô, bàn tay nóng hổi từ cổ trượt xuống, xâm nhập sâu vào trong cổ váy hồng phấn, chạm vào khuôn ngực đầy đặn của cô, đúng lúc này trong xe đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại.

Chu Dịch Phong nhíu mày, định mặc kệ nó, nhưng tiếng chuông điện thoại vẫn không chịu buông tha, tiếng chuông chói tai vang lên không ngừng như có chuyện gì gấp gáp.

Chu Dịch Phong bực bội duỗi tay ra cầm lấy điện thoại định tắt nguồn, nhưng khi nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình thì dừng ngón tay lại.

Sở Mạn Doanh.

Nhìn thấy cái tên này, đầu óc u mê của Chu Dịch Phong cuối cùng tỉnh táo được ít nhiều, anh do dự một lát, rồi vẫn quyết định cúp máy.

Lúc này, tình hình An Mạc Hạ khẩn cấp hơn.

Anh vứt điện thoại sang một bên, tầm mắt lại nhìn về phía người phụ nữ hấp dẫn như đóa hoa anh túc trước mặt, hai má An Mạc Hạ đỏ ửng, đôi môi khẽ mở, quyến rũ chết người.

Chu Dịch Phong hít một hơi thật sâu, vừa rồi bị cuộc gọi kia quấy rầy, lửa nóng trong người đã nguội đi một nửa, hít thêm một hơi thật sâu đè nén dục vọng xuống, sau đó ôm An Mạc Hạ đi vào phòng tắm.

Chu Dịch Phong cầm vòi hoa sen, xịt nước vào người An Mạc Hạ.

Cảm giác được nước lạnh dội vào người, An Mạc Hạ đang mê man bỗng chốc tỉnh táo hơn nhiều, cô từ từ mở mắt ra nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt.

Đập vào mắt cô là lồng ngực rắn chắc trong chiếc áo sơ mi xanh thẫm, dọc theo bờ ngực nhìn lên là khuôn mặt gần như hoàn hảo của Chu Dịch Phong, nhưng hình như khuôn mặt đó đang không vui vẻ cho lắm.

Tất nhiên là Chu Dịch Phong không vui nổi rồi, An Mạc Hạ bị người ta bỏ thuốc, còn anh thân là chồng cô mà lại không thể làm gì cô, điều đó càng khiến anh buồn bực!

"A! Chu Dịch Phong, sao anh lại ở đây, vừa rồi chẳng phải tôi…", An Mạc Hạ đột nhiên nhớ lại sự việc Lý An Kiệt bỏ thuốc mình, sợ hãi cúi đầu kiểm tra quần áo mình, may mà vẫn hoàn chỉnh trên người cô, chỉ bị nước lạnh làm ướt át dính chặt lên người, lộ ra vóc dáng hoàn mỹ.

An Mạc Hạ liếc nhìn Chu Dịch Phong, lập tức giơ hay tay lên che ngực, sau đó thở phào nhẹ nhõm.

May mà không xảy ra chuyện gì

Cô xoa ngực, cảm xúc sợ hãi từ từ lan tràn lồng ngực.

Chu Dịch Phong đứng bên cạnh không khỏi buồn cười khi nhìn thấy hành động của cô, trêu đùa nói: "Giờ biết sợ rồi à? Nếu tôi không đến kịp thì cô đã bị Lý An Kiệt xử lý rồi!", nói đến đây, trong đôi mắt tăm tối của người đàn ông bỗng bùng lên ngọn lửa giận dữ.

An Mạc Hạ cắn môi hỏi nhỏ: "Chu Dịch Phong, là anh đã cứu tôi à?"

Chu Dịch Phong nhìn An Mạc Hạ với ánh mắt: "Chứ cô nghĩ sao?"

“Chẳng phải anh bảo mấy hôm nay đi nước Mễ à, sao lại đột nhiên chạy đến biệt thự của Xa Ngọc Lệ thế?", hỏi đến đây, An Mạc Hạ đột nhiên đến một suy nghĩ khiến trái tim cô loạn nhịp. Đừng bảo Chu Dịch Phong không yên tâm về cô nên đặc biệt bay từ Mễ về đấy nhé. Nhưng ngẫm nghĩ lại thấy đó là chuyện không thể nào. Người Chu Dịch Phong để ý là Sở Mạn Doanh, còn cô chỉ là người vợ hợp đồng mà thôi, sao anh có thể trở về vì cô được chứ.

Quả nhiên, Chu Dịch Phong thản nhiên nói: "Ồ, chuyện bên kia đã giải quyết xong nên tôi về trước kế hoạch, đúng lúc đi qua biệt thự của Xa Ngọc Lệ, tiện thể dừng lại nhìn thì bắt gặp Lý An Kiệt đang ôm cô".

"Thì ra là vậy", mặc dù đã đoán trước được kết quả, nhưng An Mạc Hạ vẫn cảm thấy thất vọng: "Trùng hợp ghê ha, xem ra ông trời cũng giúp tôi, lần này thật sự cảm ơn anh", An Mạc Hạ cố gắng mỉm cười nói.

Chu Dịch Phong nhún vai không đáp lại cô.

Hai người rơi vào lặng im giây lát, sau đó Chu Dịch Phong đột nhiên nhìn vào khuôn mặt của An Mạc Hạ, thấy đôi môi đỏ mọng của cô bắt đầu tím tái thì lập tức nói: "An Mạc Hạ, đừng ngồi ngây trong bồn tắm nữa, nếu đã tỉnh táo lại rồi thì mau tắm rửa, tránh bị cảm lạnh".

An Mạc Hạ sững sờ, ngẩng đầu nhìn Chu Dịch Phong với đôi mắt ngạc nhiên, người này đang quan tâm cô à?

Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện hai giây, đã bị câu nói tiếp theo của Chu Dịch Phong đánh vỡ tanh bành.

"Hay là cô muốn tôi tắm cho?", Chu Dịch Phong nhướn mày trêu chọc.

Quả nhiên, quan tâm gì gì đó đều là ảo giác mà thôi.

"Không dám phiền cậu hai Chu, tôi tự làm", An Mạc Hạ giơ tay ý mời Chu Dịch Phong ra ngoài.

Chu Dịch Phong cũng không nói gì thêm, vui vẻ bước ra ngoài, vừa đi thì dường như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó nói: "Đúng rồi, chút nữa tắm xong tôi đưa cô đi ăn“.

An Mạc Hạ mặc một áo sơ mi cùng quần đùi bước ra từ phòng tắm. Cô tưởng Chu Dịch Phong bảo đưa cô đi ăn, chỉ là đến một nhà hành bình thường gần nhà thôi, không ngờ anh lại đưa cô đến một nơi vừa cao cấp vừa thơ mộng như vậy.

Đây là một nhà hàng xây giữa hồ, khác với những nhà hàng bình thường khác, bàn ghế ở đây được tạo hình giống như một chiếc thuyền nhỏ nổi lênh đênh trên mặt hồ. Vừa ăn, vừa có thể chiêm ngưỡng ánh sáng trên mặt hồ và quang cảnh thiên nhiên xung quanh, thật sự rất ấm cúng và dễ chịu.

Ngay cả nhân viên phục vụ cũng không đi bộ để bê thức ăn mà chèo thuyền nhỏ qua các bàn giống như những thương nhân trên sông Venice, miệng còn ngân nga những khúc dân ca Ý.

An Mạc Nhiên nhìn nhà hàng đẹp như mơ cùng với cử chỉ cao quý của thực khách xung quanh, liền biết đây không phải là nơi người bình thường có thể đến được.

"Chu Dịch Phong, chúng ta tùy tiện ăn tạm thứ gì đó là được rồi, cùng lắm thì tôi xuống bếp nấu cho ăn vài món, cần gì phải đến nơi đắt tiền thế này chứ", An Mạc Hạ chậc chậc hai tiếng, tên công tử nhà giàu Chu Dịch Phong này đúng là tiêu tiền như nước.

Nghe An Mạc Hạ nói vậy, đôi lông mày Chu Dịch Phong khẽ nhướng lên, thật sự không biết nên khen hay chê người phụ nữ này nữa, suốt ngày suy nghĩ đến chuyện tiết kiệm tiền cho anh.

Chu Dịch Phong buồn cười lắc đầu, trực tiếp kéo An Mạc Hạ ngồi xuống một chiếc bàn thuyền gỗ gần đó.

"Muốn ăn gì cứ ăn, không cần tiết kiệm cho tôi", nói rồi, Chu Dịch Phong đưa menu cho An Mạc Hạ.

Đúng lúc này, thuyền bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nói vui mừng của phụ nữ: "Dịch Phong, anh cũng đến đây à".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK