Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không biết tại sao, đôi mắt An Mạc Hạ liền long lanh nước mắt.

 

Cô làm vậy có mệt không?

 

Trước đây Giang Doãn Hâm chưa từng hỏi cô như vậy, đương nhiên hưởng thụ sự quan tâm và chăm sóc của cô, đến nỗi khiến An Mạc Hạ cảm thấy những gì cô bỏ ra đều là lẽ thường tình.

 

Thực ra, làm sao cô không mệt cho được, có lúc thậm chí cô hận không thể nằm ngủ cả một ngày một đêm, nhưng không được, lúc đó sự nghiệp của Giang Doãn Hâm mới vừa khởi sắc, anh ta phải xuất hiện trước mặt người khác với vẻ sáng sủa gọn gàng, cô chỉ đành cắn răng làm thêm mấy việc, mua những thứ tốt nhất cho Giang Doãn Hâm, nhưng áp lực làm thêm quá nhiều công việc khiến cô gần như kiệt sức muốn bò ra, mà vẫn chưa hết, về nhà còn phải hầu hạ Giang Doãn Hâm, sợ anh ta làm việc mệt mỏi, ăn không ngon ảnh hưởng đến sức khỏe.

 

Trước đây mình thật ngu xuẩn.

 

An Mạc Hạ nhìn khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc của người đàn ông, trong lòng đột nhiên nổi lên ý muốn ôm anh, nhưng vừa rướn người lên trước, lý trí lập tức trở lại trong đầu cô.

 

Sao cô lại có suy nghĩ này!

 

Đang định ngồi thẳng người lại, cánh tay người đàn ông nhanh hơn cô một bước, ôm lấy cổ của An Mạc Hạ, lập tức hương thơm của riêng anh vương vấn trên đầu mũi An Mạc Hạ.

 

“Mệt rồi thì nghỉ đi, chẵng lẽ cô không hiểu sao?”

 

“Mệt rồi thì nghỉ, chẳng lẽ cô không hiểu sao?”

 

Chu Dịch Phong cất giọng thản nhiên, giọng nói mang theo một ma lực khiến An Mạc Hạ vô cùng yên tâm, làm trái tim buồn rầu của cô được an ủi phần nào, lần đầu tiên cô muốn buông thả bản thân, chìm vào trong vòng tay ấm áp của Chu Dịch Phong, mặc dù cô biết người anh thích không phải là mình, mà là Sở Mạn Doanh.

 

Thời gian cứ trôi trong cái ôm của hai ngươi.

 

Cho đến khi điện thoại của Chu Dịch Phong đặt trên bàn đổ chuông, trên màn hình điện thoại sáng lên nhấp nháy ba chữ “Sở Mạn Doanh”, lúc này An Mạc Hạ mới định thần lại, đẩy mạnh người đàn ông đang ôm mình ra.

 

Chu Dịch Phong cũng nhìn thấy cái tên nhấp nháy trên màn hình, không vui chau mày lại, nhưng vẫn nhận cuộc điện thoại.

 

Còn An Mạc Hạ cũng biết điều tránh sang một bên, giả bộ ngắm nghía bày biện hoa tươi trên bàn trà, nhưng ánh mắt lại không tự chủ liếc về phía Chu Dịch Phong.

 

Vừa nãy cô điên rồi sao? Sao cô lại cảm động vì một câu nói khó hiểu của Chu Dịch Phong chứ!

 

Tên khốn Chu Dịch Phong này cũng thật là, bên ngoài quen thói chăng hoa thì chớ, về nhà cũng không biết đường kiềm chế lại, không phải hôn thì là ôm cô, không biết rốt cuộc anh có ý gì với cô nữa!

 

An Mạc Hạ càng nghĩ càng khó chịu, đến nỗi hoa tươi trong tay cô bị cô ngắt đứt lúc nào cũng không biết.

 

Chu Dịch Phong ở một bên nghe điện thoại của Sở Mạn Doanh cũng tỏ ra lơ đãng, cả tâm trí đều đặt trên người cô gái đứng đằng sau thỉnh thoảng lại liếc sang anh, vừa nãy anh có thể cảm nhận rõ ràng An Mạc Hạ đã mở lòng với anh, nhưng lại bị cuộc gọi của Sở Mạn Doanh xen vào, lần sau có thể sẽ không dễ dàng như vậy nữa, trước đây An Mạc Hạ chịu tổn thương rất nặng nề, anh phải xoa dịu từng chút từng chút một mới được.

 

“Dịch Phong, anh có đang nghe tôi nói không?”, Sở Mạn Doanh vẫn nói giọng dịu dàng.

 

Chu Dịch Phong ngập ngừng rồi nói: “Vừa nãy cô nói là tiệc tối à?”

 

“Đúng thế, ngày mai nhà họ Lâm muốn tổ chức một buổi tiệc, tiếp đãi các nhân vật nổi tiếng”, Sở Mạn Doanh cười nói: “Họ muốn mời anh đến tham dự, nhưng biết rất khó mời được Phong thiếu gia, cho nên cứ nói bóng gió bên tai tôi, bảo tôi mời anh”.

 

“Họ mời cậu chủ vô dụng như tôi làm gì?”, Chu Dịch Phong nhếch mép, lộ ra nụ cười mỉa mai.

 

Giọng nói Sở Mạn Doanh bên kia lập tức trở nên nghiêm túc: “Dịch Phong, anh biết bản thân anh không phải như vậy”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK