Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Được ôm ấp bạn trai cũ khiến cô vui vậy sao?  

 

Chu Dịch Phong khẽ thở dài, có điều nghe thấy giọng điệu thất vọng của An Mạc Hạ, cuối cùng vẫn không làm khó cô, anh khẽ ho, lạnh lùng hỏi: "Hôm nay tôi không vui không có nghĩa tôi không cần ăn cơm, nói đi, em muốn mời tôi ăn món gì?"  

 

An Mạc Hạ bị lời Chu Dịch Phong nói làm cho sững sờ, người ta nói lòng dạ phụ nữ sâu như đáy biển, cô đột nhiên cảm thấy người đàn ông này cũng khó hiểu như vậy, An Mạc Hạ nhất thời vừa cảm thấy buồn cười vừa cảm thấy khó chịu, Chu Dịch Phong có lúc thật khó nắm bắt.  

 

"Anh muốn ăn gì?", An Mạc Hạ hỏi.  

 

"Tôi không đặc biệt muốn ăn gì cả, em tự quyết định đi".  

 

"Ừ, được rồi", An Mạc Hạ gật đầu, tròng mắt đảo qua, nhanh chóng nghĩ ra một ý: "Ăn ở nhà hàng trên nước lần trước chúng ta chưa có cơ hội ăn đi, anh thấy thế nào?". Mặc dù đắt thật, có điều hôm nay An Mạc Hạ thực sự rất vui, sẵn sàng bỏ tiền, cùng lắm đến lúc đó lại cố gắng kiếm tiền là được, dù sao bây giờ thu nhập của cô cũng khá ổn.  

 

Chu Dịch Phong không có ý kiến gì với lời đề nghị của cô, vì bữa cơm này anh cũng không định để An Mạc Hạ trả tiền, vậy nên không khách khí đồng ý luôn: "Được, vậy tôi đi đón cô, bây giờ cô đang ở đâu?"  

 

"Đường Xuân Nhất, bên cạnh là khách sạn quốc tế Hoa Phẩm".  

 

"Đợi tôi hai phút", Chu Dịch Phong nói xong, liền nhanh chóng cúp máy.  

 

An Mạc Hạ vốn cho rằng hai phút chỉ là từ ước chừng thôi, không ngờ hai phút sau anh thực sự xuất hiện trước mặt An Mạc Hạ, điều này khiến cô không kìm được nghi ngờ không biết Chu Dịch Phong ban nãy có đi sau lưng cô không?  

 

"Chu Dịch Phong, sao anh đến nhanh vậy?", An Mạc Hạ không tin nổi hỏi.  

 

"Tôi xử lý công chuyện ở gần đây", Chu Dịch Phong đáp, khi định nói tiếp chuyện gì đó, mắt chợt sáng lên, nhìn chằm chằm vào gò mái trái của cô: "An Mạc Hạ, mặt em bị sao vậy?"  

 

Giọng Chu Dịch Phong cực kỳ lạnh lùng, nói xong liền bá đạo kéo lấy cằm cô, khiến mặt trái cô ép sát mình: "Nói cho tôi biết ai đánh?"  

 

An Mạc Hạ bị hành động đột ngột của Chu Dịch Phong làm cho giật mình, cô chắc chắn mình đã dùng kem che khuyết điểm che dấu tay trên mặt rồi mà, không nhìn kỹ không thể nhận ra được, chỉ cho rằng mặt mình hơi sưng nhẹ lên, không ngờ khả năng quan sát của Chu Dịch Phong lại kinh người như vậy, nhưng An Mạc Hạ không muốn vì chuyện nhỏ này làm hỏng tâm trạng của Chu Dịch Phong, vội vàng nói: "Chu Dịch Phong, anh nhìn sai rồi, cái gì mà đánh không đánh, không có ai đánh tôi cả, mặt tôi bị sưng, chắc do bị trôi phấn thôi, ha ha".  

 

Ánh mắt lạnh lùng của Chu Dịch Phong đã nói cho An Mạc Hạ biết, anh không tin lời của cô, khí thế lạnh lẽo bao quanh người vô cùng mạnh, anh nhìn An Mạc Hạ, lạnh lùng hỏi một câu: "Nói cho tôi biết là ai đánh?"  

 

 

 

An Mạc Hạ bị khí thế lạnh lẽo của người đàn ông làm cho sợ giật mình, có thể cảm giác rõ được lửa giận của anh, anh dường như nổi giận rồi, hơn nữa còn cực kỳ giận.  



"Chu Dịch Phong, tôi thật sự không sao...", An Mạc Hạ mất tự nhiên né tránh ánh mắt của anh, không muốn cho anh biết chân tướng sự việc, một là vì thực sự không muốn anh lo lắng, hai là vì thực ra cô không muốn để anh thấy được mặt đê hèn này của mình. Cô bị ăn cái tát này là do cô cố ý khiến Bạch Tô Nghi đánh cô, nói cách khác, chuyện này là do cô tự rước lấy. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK