Qua một lúc, An Mạc Hạ mới thu lại suy nghĩ, trái tim rối bời dần trở nên bình tĩnh lại, cô đi lượn vài vòng quanh chợ, rồi bước ra khỏi chợ với túi lới túi nhỏ trong tay.
Mặc dù cảm thấy thời gian ở chợ không quá lâu, nhưng đã hơn hai tiếng, An Mạc Hạ thực sự không yên tâm về Chu Dịch Phong, nghĩ chắc anh cũng đã tỉnh rồi, vì vậy vừa đi vừa lấy điện thoại ra, muốn gọi điện thoại cho Chu Dịch Phong.
Mà lúc này, đám anh Ngưu và Tiểu Vĩ vẫn luôn theo dõi An Mạc Hạ lúc này đi ra khỏi ẩn náu, bọn chúng thấy xung quanh không có người, liền nhanh chóng đuổi kịp bước chân của An Mạc Hạ, nhân lúc người phụ nữ không chú ý, dùng khăn tay có tẩm thuốc đã chuẩn bị từ trước nhanh chóng bịt miệng và mũi của An Mạc Hạ.
Cảm nhận được cơn choáng váng và cảm giác ngột ngạt bỗng ập tới, An Mạc Hạ trợn trừng hai mắt, đầu óc nổ bùm một tiếng.
Chuyện gì đây? Lẽ nào cô gặp phải bọn bắt cóc sao?
Khoảnh khắc trước khi sắp ngất đi, An Mạc Hạ đã vô thức cất chiếc điện thoại còn chưa kết nối được vào túi quần, thầm cầu nguyện rằng Chu Dịch Phong có thể nghe điện thoại, biết rằng cô đang gặp nguy hiểm.
Lúc này.
Chu Dịch Phong mơ hồ mở mắt ra, cổ họng cảm thấy khát nước đến khó chịu, vừa định xuống giường rót nước, liền nhìn thấy bình giữ nhiệt và một tờ giấy mà An Mạc Hạ để bên cạnh giường.
Người đàn ông đứng dậy vươn vai một cái, đầu tiên cầm tờ giấy lên đọc, trên đó viết một dòng chữ nắn nót: Chu Dịch Phong, tôi ra ngoài mua đồ, sẽ về nhanh thôi, trong bình giữ nhiệt cạnh giường có nước ấm, khát thì hãy uống nhé.
Chạm vào tờ giấy như vẫn còn vương hơi ấm của người phụ nữ, Chu Dịch Phong nhếch khóe miệng mãn nguyện, một góc nào đó tận sâu trong đáy lòng cũng cảm thấy ấm áp lạ thường, đột nhiên cảm thấy tình cờ mà mình lại lấy đúng người, cảm giác hạnh phúc chưa từng có lan tỏa trong tim.
Chu Dịch Phong nhìn tờ giấy trong tay hồi lâu mới đặt lại xuống bàn, sau đó cầm cốc giữ nhiệt trên đầu giường lên, mở ra, uống vài ngụm nước.
Ngay lập tức, cơn khát trong cổ họng được giải tỏa, cảm giác khó chịu trong người cũng đỡ hơn một nửa.
Chu Dịch Phong vươn người một chút, sau đó đứng dậy, chậm rãi đi về phía cửa phòng, hiện tại anh không muốn nằm ở trên giường, chỉ muốn ngồi ở cửa chờ, chờ người phụ nữ này quay về, anh sẽ lập tức ôm chặt lấy cô.
Nhưng Chu Dịch Phong còn chưa đi được mấy bước, hồi chuông điện thoại gấp gáp nhanh chóng lọt vào tai anh.
Chu Dịch Phong cau mày, cho rằng điện thoại từ công ty giục anh họp, ban đầu anh định không quan tâm, nhưng người gọi có vẻ rất kiên trì, nhạc chuông nhức tai vang lên không ngừng.
Khó khăn lắm mới đi đến cửa, anh lại đành xoay người đi về phía chiếc điện thoại di động nằm trên giường, hậm hực cầm lên.
Nhưng cái tên hiển thị trên màn hình lại là An Mạc Hạ.
Đường nét trên khuôn mặt Chu Dịch Phong lập tức dịu đi, khoảnh khắc một giây trước khi cuộc gọi ngắt anh đã kịp ấn nghe.
“Mạc Hạ, em về rồi à?”, Chu Dịch Phong dịu dàng hỏi, đôi mắt đẹp cũng cong thành hình trăng khuyết.
Nhưng đầu bên kia điện thoại không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng rè rè yếu ớt.
Chu Dịch Phong cho rằng An Mạc Hạ vẫn còn ngượng ngùng về chuyện nụ hôn buổi sáng, vì vậy mới không lên tiếng, sau đó lại tiếp tục kiên nhẫn lặp lại: “Mạc Hạ, em về rồi à?”
Vẫn không có bất kỳ một âm thanh nào như trước, tuy nhiên khi nghe kỹ, ngoài âm thanh rè rè, dường như còn có những âm thanh khác xen vào, giống như một người đàn ông đang nói chuyện, nhưng Chu Dịch Phong lại không thể nào nghe rõ người này đang nói gì.