Nhiệt độ bên eo vẫn còn đó, hơi thở như vẫn quanh quẩn bên tai cô, thậm chí, An Mạc Hạ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.
Bây giờ nghĩ lại, cô rất vui khi được Chu Dịch Phong tỏ tình, chẳng qua có quá nhiều lý do khiến cô không thể tùy tiện đồng ý lời tỏ tình này, cũng không thể tự do làm theo tiếng lòng của mình.
Bởi vì cô chỉ là một người bình thường, không chịu nổi bất kỳ thất bại nào trong chuyện tình cảm nữa, cô chỉ muốn trả thù Giang Doãn Hâm, sau đó sống một cuộc đời bình yên.
Hơn nữa gia đình Chu Dịch Phong rất phức tạp, cô không có đủ tự tin đối mặt với đại gia đình hỗn loạn như này.
Quan trọng nhất là, Chu Dịch Phong chỉ có hứng thú nhất thời với cô thôi.
Nghĩ đến đây An Mạc Hạ cười gượng, nhưng tay không kìm được vươn tới mặt anh.
Chu Dịch Phong đang ngủ mặc dù hơi cau mày, nhưng ít nhất bớt đi vẻ mạnh mẽ ngày thường, thay vào đó là sự dịu dàng, giống như một đứa trẻ vô hại, khiến cho người ta không kìm được muốn quan tâm.
An Mạc Hạ cứ như vậy, dùng ngón tay thon dài vuốt ve lông mày anh, mắt anh, mũi anh... cuối cùng sờ lên bờ môi hơi tái nhợt của anh.
Môi Chu Dịch Phong rất mềm, mang theo độ ấm khiến người ta rung động.
Không biết cô làm vậy bao lâu, hành động chợt đi trước suy nghĩ, An Mạc Hạ không khống chế nổi hôn nhẹ lên môi anh.
Sau khi An Mạc Hạ ý thức được việc mình làm, cô như bị điện giật nhanh chóng rời khỏi môi anh, mặt hiện lên vẻ không thể tin nổi.
May mà Chu Dịch Phong không vì vậy mà tỉnh lại, An Mạc Hạ mới yên tâm thở phào.
Rốt cuộc cô đang làm cái gì vậy!
An Mạc Hạ ảo não vò đầu mình, sau đó đứng dậy, đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Cùng lúc đó Chu Dịch Phong đang nằm trên giường từ từ mở mắt, đôi mắt sáng ngời xen lẫn sự bối rối.
Mặc dù không biết ban nãy An Mạc Hạ nghĩ gì, cũng không biết tại sao cô từ chối lời tỏ tình của mình, nhưng ban nãy cô đột nhiên hôn anh khiến anh rất vui, sự khó chịu trong lòng anh từ tối qua đến giờ dần tan biến.
Mà lúc này An Mạc Hạ ở trong nhà vệ sinh đang dùng nước lạnh vỗ vào khuôn mặt đỏ ửng của mình, cho đến khi sắc đỏ biến mất cô mới khôi phục lại vẻ bình tĩnh lúc trước, An Mạc Hạ lau nước trên mặt, quay người đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Vừa bước ra ngoài, An Mạc Hạ chẳng may nhìn thẳng vào ánh mắt sâu thẳm như đáy hồ của Chu Dịch Phong.
Lúc này bầu không khí như ngưng đọng lại, vẻ đỏ ửng trên mặt cô lại quay lại, một suy nghĩ vô cùng kinh dị lập tức hiện lên trong đầu cô.
Ban nãy khi cô hôn trộm anh, liệu anh đã tỉnh chưa? Liệu anh có biết không? Có cảm thấy mình ngu xuẩn lắm không?
Nghĩ đến đây An Mạc Hạ chỉ muốn tìm cái lỗ nào để chui xuống nhưng anh đột nhiên lạnh lùng hỏi: "Em đến lúc nào thế? Tôi không biết tập đoàn tài chính Chu Thị lại tan ca sớm thế đó".