Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 24: Có nên tham gia tiệc họp lớp không...

Cơm nước xong xuôi về đến nhà đã sắp mười một giờ rồi.

Trên đường An Mạc Hạ vừa tính toán số tiền còn lại trong ví mình là bao nhiêu, vừa nghĩ hôm nay mình thay đổi xong ngoại hình rồi, cũng không cần ngồi nhà cả ngày ăn không ngồi rồi nữa, hay là đi tìm việc thì hơn, sau đó tìm thời cơ thích hợp báo thù Giang Doãn Hâm.

Nghĩ đến đây An Mạc Hạ vui vẻ mỉm cười, bệnh đau tim đến nôn ra máu lúc nãy cũng đỡ hơn nhiều.

Chu Dịch Phong mở cửa đi vào trong nhà, quay đầu nhìn thấy An Mạc Hạ mỉm cười, không kìm được hỏi: "Hôm nay có chuyện gì vui thế?"

An Mạc Hạ nhìn Chu Dịch Phong, cô cũng không giấu, nhỏ giọng nói: "Hai ngày tới tôi chuẩn bị đi tìm việc".

"Đi tìm việc?", Chu Dịch Phong nhìn An Mạc Hạ trông như đang nghĩ gì đó, thực ra anh rất muốn bảo mình có thể nuôi cô, nhưng nhìn dáng vẻ vui vẻ yêu đời kia của cô, nên chẳng đành nói ra, có những An Mạc Hạ này chẳng hiểu gì về tình hình xung quanh, thôi cứ như vậy vẫn là tốt nhất.

"Có cần giúp không?", Chu Dịch Phong hỏi.

An Mạc Hạ lắc đầu: "Không cần, tôi tự tìm cũng được".

Chu Dịch Phong lặng lẽ nhìn An Mạc Hạ, anh là nhị công tử của tập đoàn tài chính Chu Thị, kẻ hô mưa gọi gió khắp thành phố An Lâm, anh chỉ cần mở miệng nói một câu thôi, tất cả các công ty ở thành phố An Lâm này đều tranh nhau đến giới thiệu công việc cho An Mạc Hạ ngay, vậy mà cô gái này còn bảo không cần?

Được, rất được!

Chu Dịch Phong không nói gì nữa, quay người đi lên lầu, miệng mỉm cười.

Sau khi tắm rửa xong, Chu Dịch Phong và An Mạc Hạ ai về phòng người ấy.

An Mạc Hạ nằm trên giường, khi sắp vào giấc, điện thoại đột nhiên vang lên, mẹ nó chứ, ai gọi cho mình lúc này vậy?

Cô bực bội nhìn điện thoại, trên màn hình hiển thị một cái tên quen thuộc.

Lâm San San, là bạn đại học của cô.

"Alo, đại tiểu thư San San à, tớ chuẩn bị ngủ rồi đấy, cậu gọi điện làm tớ mất cả giấc ngủ", An Mạc Hạ bắt máy, cười phàn nàn.

Cô gái ở đầu bên kia xin lỗi: "Ái ôi, xin lỗi nhé, cậu cũng biết tớ là cú đêm mà".

An Mạc Hạ bất lực lắc đầu: "Khuya khoắt thế này gọi cho tớ làm gì?"

"Ừ, đúng rồi, là thế này, hi hi", Lâm San San đột nhiên cười gian: "Ngày kia có buổi họp lớp đại học ở khách sạn Bích Ngọc Cư".

Lâm San San và An Mạc Hạ và cả Bạch Tô Nghi là bạn tốt hồi đại học, có điều quan hệ giữa cô ấy và An Mạc Hạ tốt hơn chút, vì tính cách khá xởi lởi, vậy nên không thấy được sự ác ý của Bạch Tô Nghi với An Mạc Hạ, lại thêm năm hai đại học cô bị bố đưa đến nước Mễ học thêm nên không biết giữa Bạch Tô Nghi và An Mạc Hạ đã xảy ra chuyện gì.

Hai ngày nay Lâm San San vừa về từ nước Mễ, việc đầu tiên cô làm là liên lạc với An Mạc Hạ, đồng thời nghe An Mạc Hạ kể những chuyện xấu mà Bạch Tô Nghi và Giang Doãn Hâm đã làm, cô tức đến mức chỉ muốn cho hai bọn họ một cái tát, nhưng bị An Mạc Hạ ngăn lại, cô đương nhiên muốn báo thù Bạch Tô Nghi và Giang Doãn Hâm, nhưng không thể tùy tiện đến chỗ họ gây chuyện được, như vậy trông cô chẳng khác gì một trò hề, cô nhất định phải thay đổi trở nên tốt đẹp hơn.

Vậy nên dáng vẻ An Mạc Hạ bây giờ ngay cả Lâm San San cũng chưa từng thấy.

An Mạc Hạ nghe thấy lời Lâm San San nói, nhíu mày nói: "Họp lớp?"

"Đúng vậy", Lâm San San vội vàng nói: "Mạc Hạ, tớ nghe nói, con khốn Bạch Tô Nghi kia và tên cặn bã Giang Doãn Hâm cũng đến, tin tức bọn họ đến được truyền đi khắp lớp, tớ bảo này cậu đừng buồn nhé, mấy anh em chơi thân với tớ hồi đại học nói dạo gần đây gặp Giang Doãn Hâm và Bạch Tô Nghi ở trên đường lớn ôm ấp, hai người dính lấy nhau, đúng là buồn nôn".

Nói đến đây, An Mạc Hạ cảm thấy Lâm San San run lên vì tức.

"Được rồi, đừng nhắc đến hai bọn họ nữa, nói liền khó chịu, đúng rồi, tớ muốn hỏi cậu thay đổi ngoại hình đến đâu rồi, chúng ta cùng đi họp lớp đi, để tên cặn bã Giang Doãn Hâm kia biết mình đã mất đi một cô gái tốt thế nào".

An Mạc Hạ im lặng một lúc, cô vẫn đang suy nghĩ xem khi nào xuất hiện trước mặt Giang Doãn Hâm mới thích hợp, tiệc họp lớp, đúng là cơ hội tốt.

"Mạc Hạ, cậu thấy thế nào?", Lâm San San thấy An Mạc Hạ mãi không đáp, liền giục cô.

"Được, đành nghe cậu vậy, chúng ta đi tham gia tiệc họp lớp đi".

Hai người nói chuyện một lúc rồi mới cúp máy, lúc này đã hơn mười hai giờ đêm rồi, An Mạc Hạ ngồi trên giường lăn lộn một lúc mà chẳng ngủ được, chuyện họp lớp cứ quanh quẩn trong đầu cô.

Cuối cùng cũng đúng lúc cô phải dùng hình tượng bây giờ xuất hiện trước mặt Bạch Tô Nghi và Giang Doãn Hâm, không biết bọn họ sẽ có vẻ mặt như nào đây.

Bây giờ càng nghĩ càng thấy háo hức.

An Mạc Hạ nhếch khóe miệng, tim đập ngày càng nhanh.

Nếu đã không ngủ được, cô liền không nằm trên giường nữa, cô đi dép chuẩn bị đi vào bếp rót cho mình cốc nước.

Khi đi qua phòng Chu Dịch Phong, An Mạc Hạ phát hiện ra phòng anh vẫn sáng đèn, ánh đèn lọt qua từ khe cửa.

Bước chân của cô hơi ngừng lại, nghĩ một lúc, cô liền gõ cửa phòng anh.

Chu Dịch Phong nhanh chóng đi mở cửa.

Anh mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa tơ tằm màu xanh thẫm, cổ áo mở ra hai cúc, lộ ra lồng ngực rắn chắc, tay áo bị cuộn lên, trông khá tùy tiện.

Chu Dịch Phong nhìn cô gái trước cửa, lông mày nhếch lên, nghiêng người đứng ở cửa, mặt mày vui vẻ nhìn cô gái đứng trước mặt mình, ánh đèn vàng ánh lên trên khuôn mặt anh tuấn của anh, lộ ra mị lực mê người.

An Mạc Hạ không khỏi nuốt nước miếng, đúng là đẹp trai quá, nhưng cô nhanh chóng liếc mắt ra chỗ khác, ra vẻ chẳng quan tâm.

Nhưng động tác nhỏ này của cô lại lọt vào mắt Chu Dịch Phong.

Chu Dịch Phong cười xấu nói: "An Mạc Hạ, muộn như vậy qua phòng tôi, không biết...", vừa nói Chu Dịch Phong vừa lại gần An Mạc Hạ, trong nháy mắt, hơi thở của người đàn ông này phả vào chóp mũi cô, mang theo mùi nước hoa Cổ Long thơm ngát: "Muốn ngủ chung với tôi à?"

Nghe thấy giọng nói trêu đùa của anh, khuôn mặt xinh đẹp của An Mạc Hạ đỏ bừng lên, cô đẩy người đàn ông đang áp sát trên người mình ra: "Chu Dịch Phong, anh nói linh tinh cái gì vậy?"

"Vậy muộn thế này cô đến phòng tôi làm gì?", Chu Dịch Phong mỉm cười khoanh tay nhìn cô.

"Tôi chỉ ngủ không ngon, muốn đến phòng bếp rót ly nước, vừa hay thấy phòng anh sáng đèn, nên hỏi xem tại sao anh chưa ngủ", giọng An Mạc Hạ ngày càng nhỏ, mặc dù cô nói thật nhưng đúng là có hơi kỳ, dường như cô đang quan tâm nhiều quá.

Quả nhiên, Chu Dịch Phong tiếp tục trêu đùa cô: "Ồ, hiểu rồi, cô đang quan tâm tôi hả".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK