Nếu như anh không phải người của tập đoàn tài chính Chu Thị chắc sẽ tin lời nói dối của An Mạc Hạ, nhưng anh lại là phó chủ tịch của tập đoàn, mặc dù chỉ là bù nhìn, nhưng vẫn biết chuyện tập đoàn Chu Thị chưa bao giờ được tan ca sớm, tập đoàn này không bắt làm thêm giờ đã là may lắm rồi, sao lại tốt bụng cho tan ca sớm chứ?
Có điều Chu Dịch Phong không vạch trần lời An Mạc Hạ nói, chỉ dùng vẻ mặt thâm sâu khó lường nhìn cô.
Người phụ nữ này không tuyệt tình như những gì cô nói.
Mà An Mạc Hạ vì chột dạ nên cứ nhìn xuống, nên không nhìn thấy vẻ mặt của Chu Dịch Phong, cô ưỡn thẳng sống lưng, sợ Chu Dịch Phong nghi ngờ nên nói tiếp: "Hơn nữa anh biết tốc độ nấu cơm của tôi rất nhanh, nhanh hơn người bình thường nhiều, chỗ thức ăn này trông thì nhiều, nhưng thực ra không tốn bao nhiêu thời gian hết".
"Cũng đúng, tôi nghĩ chắc em cũng không vì tôi mà xin nghỉ đâu", Chu Dịch Phong cố ý đùa An Mạc Hạ, mặt mỉm cười, trong lòng tràn ngập hạnh phúc.
Lúc trước anh không biết An Mạc Hạ lại là người nghĩ một đằng nói một nẻo như vậy, có điều không sao cả, chỉ cần cô đối xử tốt với anh là được.
"Đưa bát canh gà em nấu cho tôi thử xem nào", Chu Dịch Phong nhìn khuôn mặt ngượng ngùng của cô, không muốn làm khó cô nữa, thức thời chuyển chủ đề.
Vậy nên trong căn phòng lớn này ngoại trừ mùi thức ăn ra, còn có mùi hương món canh gà ập tới, đúng là thơm hơn món canh buổi trưa Sở Mạn Doanh mang đến nhiều.
An Mạc Hạ cũng rất ngoan, không cần Chu Dịch Phong nhắc, cô đã tự giác thổi nguội thìa canh sau đó mới đưa đến bên miệng anh.
Bầu không khí trong căn phòng chợt trở nên hài hòa, một người đút cơm, một người há miệng, Chu Dịch Phong chẳng mấy chốc đã ăn gần hết chỗ thức ăn.
Cuối cùng, Chu Dịch Phong còn khen cô một câu: "Có vẻ tôi đúng là lấy được một người vợ đảm, tài nghệ nấu ăn của em đỉnh đó".
An Mạc Hạ đỏ mặt khi được Chu Dịch Phong khen, vốn muốn phản bác một câu nhưng nghĩ đến bây giờ mình không cần thiết phải tranh cãi với người bệnh nên chỉ ngoan ngoãn im lặng.
Dù sao người ta cũng đang khen cô, mặc dù phương pháp khen ngợi khiến cô cảm thấy khó chịu, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy vui, ai lại không thích được khen chứ.
Ăn cơm xong, An Mạc Hạ thu dọn bát đũa, bắt đầu bối rối không biết nên tạm biệt để rời khỏi đây thế nào, hơn nữa trong lòng ít nhiều không yên tâm về anh, sợ anh ở đây một mình sẽ bị cô đơn, do dự một lúc vẫn mở lời hỏi: "À, thì, tối nay có ai ở đây chăm sóc anh không?"
Vừa dứt lời, An Mạc Hạ liền cảm thấy câu hỏi của mình hơi dư thừa, hơn nữa không cần tính đến số người có thể được anh gọi đến đây, chỉ cần nói đến phòng bệnh VIP anh đang ở, cũng có dịch vụ một phục vụ mười, sao có chuyện không có ai chăm sóc Chu Dịch Phong chứ, cô thực sự không cần phải lo.
Nhưng Chu Dịch Phong lại ngồi thẳng dậy, con mắt đen như mực nhìn thẳng cô, trông khá đáng sợ: "Nếu như không có ai chăm sóc tôi, cô có ở lại với tôi không?"
An Mạc Hạ bị câu hỏi của Chu Dịch Phong làm cho giật mình, vốn định gật đầu nhưng nhớ đến quan hệ lúng túng giữa hai người nên đành lắc đầu, giọng điệu trở nên lạnh lùng hơn nhiều: "Tôi chỉ hỏi bừa thôi, có điều điều kiện của bệnh viện tốt thế này, cho dù không có ai ở lại chăm sóc, anh cũng không sao".