Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một lúc sau, có lẽ Sở Mạn Doanh ý thức được giọng nói của mình không đúng lắm, lại nhỏ nhẹ nói: “Có lẽ lần này người muốn anh tham dự là cô chủ nhà họ Lâm, anh cũng không phải không biết cô ấy vẫn luôn nhớ nhung không quên người đàn ông đã kết hôn là anh”.

 

Chu Dịch Phong cau mày, anh định từ chối, nhưng bỗng nhìn thấy An Mạc Hạ ở phía xa, trong lòng chợt nảy ra một ý tưởng thú vị.

 

Hôn lễ trước đây của anh và An Mạc Hạ rất đơn giản, gần như người ở giới thượng lưu chưa có ai từng gặp vợ anh, chi bằng nhân cơ hội này đưa An Mạc Hạ cùng đến, vừa để giới thiệu An Mạc Hạ với mọi người, vừa để cắt đứt tâm tư của một số người.

 

Nghĩ đến đây, khóe miệng Chu Dịch Phong cong lên, nói: “Ừm, biết rồi, ngày mai tôi sẽ đến tham dự buổi tiệc tối của nhà họ Lâm”.

 

Sở Mạn Doanh còn tưởng phải thuyết phục Chu Dịch Phong mấy câu, không ngờ Chu Dịch Phong đồng ý dễ dàng như vậy, ngẩn người mới trả lời: “Dịch Phong, quả nhiên anh nể mặt tôi”.

 

Sau đó, hai người cũng tắt máy không nói gì nữa.

 

Còn người nào đó đang nghịch hoa tươi đằng kia vẫn chưa phát hiện hoa tươi trong bình hoa đã bị cô ngắt đứt.

 

“An Mạc Hạ, tôi không biết cô có sở thích tàn phá hoa đấy”, Chu Dịch Phong đi đến trước mặt An Mạc Hạ, khoanh tay buồn cười nhìn cô.

 

Lúc này An Mạc Hạ mới phát hiện bình hoa trước mặt mình đã trụi hết hoa, vội vàng kêu lớn lùi lại mấy bước, vì lùi lại quá vội vàng, không cẩn thận vấp vào sofa, nhìn thấy cô sắp tiếp xúc với mặt đất, may mà Chu Dịch Phong nhanh tay nhanh mắt kịp thời ôm lấy cơ thể sắp ngã xuống của An Mạc Hạ.

 

Sau cái ôm khó hiểu vừa nãy, hai người lại thân mật với nhau một lần nữa.

 

Lần này An Mạc Hạ không ngây người như lần trước nữa mà lập tức phản ứng lại giống như vừa chạm vào luồng điện, bật dậy khỏi vòng tay của Chu Dịch Phong, chạy như bay lên tầng hai.

 

"An Mạc Hạ, cô làm gì vậy, cô còn chưa ăn sáng đấy", Chu Dịch Phong cười vui vẻ nói, chẳng lẽ anh lại đáng sợ vậy sao?

 

"Tôi không đói, tôi đột nhiên nhớ ra là cái chăn trên phòng còn chưa gấp, tôi lên gấp trước đã…"

 

Gấp chăn?

 

Lý do củ chuối này mà cũng nghĩ ra được nữa.

 

Chu Dịch Phong cười híp cả mắt lại, nhìn theo bóng dáng cô gái đang chạy trốn trên tầng dần khuất sau bức tường.

 

An Mạc Hạ đợi đến khi Chu Dịch Phong rời đi mới xuống tầng.

 

Trong phòng khách rộng lớn không còn bóng hình cao lớn mạnh mẽ của Chu Dịch Phong nữa, tia sáng ấm áp chiếu xuống mặt đất mang theo cảm giác thoái mái sảng khoái của sớm mai.

 

An Mạc Hạ thở phào nhẹ nhõm rồi bước tới bàn ăn, nhìn bữa sáng trên bàn vẫn còn một nửa, anh cũng học cách làm vừa rồi của cô, múc một bát cháo gạo đen rồi thái bánh trứng cuộn thành miếng nhỏ vừa ăn.

 

Nhìn thấy vậy trong lòng An Mạc Hạ đột nhiên cảm thấy rung động, nói không cảm động là nói dối, cô không ngờ đại thiếu gia như Chu Dịch Phong lại làm chuyện này cho cô.

 

Nhưng rốt cuộc anh đang nghĩ gì? Rõ ràng bên cạnh anh đã có Sở Mạn Doanh rồi mà…

 

Cô sẽ không ngu ngốc nghĩ rằng Chu Dịch Phong đang thích mình đâu, cùng lắm thì chỉ là chút hứng thú tạm thời thôi.

 

Nghĩ vậy An Mạc Hạ lại tự cười bản thân, tự nhiên lại bối rối chỉ vì mấy chuyện vớ vẩn này.

 

Cô vừa ăn sáng vừa mở điện thoại lên xem, hôm qua điện thoại của cô hết pin, vừa rồi lúc trốn Chu Dịch Phong cô tiện mang điện thoại vào trong phòng sạc một lúc.

 

Màn hình điện thoại sáng lên liền lập tức hiện ra mấy tin nhắn.

 

Hai tin nhắn của Lâm San San gửi hỏi cô đã về nhà an toàn chưa với hỏi tên khốn Giang Doãn Hâm có nói gì với cô không.

 

Một tin nhắn của Khưu Tường cũng hỏi cô đã về nhà an toàn chưa.

 

Còn một tin nhắn cuối cùng…

 

An Mạc Hạ thấy chữ "tên khốn Giang Doãn Hâm" trên thông báo, cô ngây người một lúc rồi mới ấn mở đọc tin nhắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK