Cơ thể An Mạc Hạ cứng đờ, há hốc mồm kinh ngạc nhưng vẫn không đẩy Chu Dịch Phong ra, để mặc cho anh ôm vào lòng.
Tâm trạng trống rỗng cả đêm giờ phút này dường như được lấp đầy, khiến toàn thân cô tràn ngập cảm giác yên tâm chưa từng thấy.
Cũng không biết qua bao lâu, Chu Dịch Phong cuối cùng cũng buông cô ra, khuôn mặt lạnh lùng suốt hai ngày nay cuối cùng cũng nở nụ cười: “Sao em lại tới sớm vậy?”
An Mạc Hạ hơi ngây người, sau đó khuôn mặt khẽ đỏ ửng, nói: “À chuyện đó, hôm nay tình cờ có việc đi qua đây nên tiện ghé vào luôn”.
Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của người phụ nữ, rồi lại quay sang nhìn chiếc hộp giữ nhiệt trong tay cô, Chu Dịch Phong cười đùa nói: “Thế bữa sáng trong tay em cũng là tiện làm à?”
An Mạc Hạ bị câu đùa của Chu Dịch Phong làm cho ngượng ngùng, khuôn mặt vốn dĩ đỏ ửng, bây giờ lại càng đỏ hơn, chỉ có thể cúi đầu lắp bắp trả lời: “Đồ ăn sáng làm nhiều quá, một mình ăn không hết, không muốn lãng phí nên mới tiện mang tới đây”.
“Ồ~”, Chu Dịch Phong cố ý kéo dài giọng điệu, nhưng cũng không vạch trần An Mạc Hạ, đi thẳng tới giường rồi nằm xuống. Sau đó vẫy tay An Mạc Hạ như sếp lớn: “Dù sao bây giờ cũng vẫn sớm, hay là em tiện tay đút cho tôi ăn rồi hãy đi đi”.
Dù sao cũng đã đút cho Chu Dịch Phong hai lần rồi, An Mạc Hạ cũng không lảng tránh nữa, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh giường Chu Dịch Phong với chiếc hộp giữ nhiệt trên tay.
Hôm nay cô làm món cháo táo đỏ kỳ tử cực kỳ bổ máu, ngay khi vừa mở nắp ra, toàn bộ căn phòng đều ngập tràn hương thơm.
Chu Dịch Phong nằm trên giường cũng hài lòng hít một hơi: “Thơm quá, nói thực lòng, tôi cũng hơi đói rồi đấy”.
An Hạ Mạc mỉm cười, sau đó tận tình đút từng thìa cháo tới miệng của Chu Dịch Phong.
Ăn được một nửa thì có y tá tới kiểm tra, nhìn thấy bầu không khí hòa hợp của hai người trong phòng bệnh, y tá vô cùng tò mò đánh giá khuôn mặt của An Mạc Hạ, trong ánh mắt đó tràn đầy cảm xúc, có mờ ám, có tò mò, còn có ngưỡng mộ... Khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của An Mạc Hạ đỏ bừng lên không thể kiểm soát được.
“Anh Phong, lát nữa bác sĩ sẽ tới kiểm tra, có cần nói một tiếng trước không, bảo bọn họ muộn chút hãy tới”, trước khi đi, y tá chớp mắt đầy ám muội, nói với Chu Dịch Phong đang nằm trên giường bệnh.
An Mạc Hạ bị lời nói của y tá làm cho ngượng ngùng, cô và Chu Dịch Phong đâu có làm chuyện gì đáng xấu hổ trong phòng bệnh đâu, sao lại phải bảo bác sĩ tới muộn chứ!
Cô đang định mở miệng, ngăn cản ‘ý tốt’ của y tá nhưng lại bị Chu Dịch Phong giành trước một bước: “Được, cô bảo bọn họ muộn chút hãy tới”.
“Vâng ạ”, y tá ngoan ngoãn đi ra ngoài, sau đó cẩn thận đóng cửa phòng bệnh lại.
An Mạc Hạ cạn lời vỗ trán, cô y tá này đúng là nhiệt tình quá rồi, nếu không Chu Dịch Phong cũng không thể phối hợp chọc ghẹo như vậy được! Người không biết lại thật sự tưởng họ sẽ làm gì đó trong phòng bệnh, cái tên Chu Dịch Phong đáng ghét này, còn không ngừng thêm mắm thêm muối chứ.
Vì vậy An Mạc Hạ hung hăng trừng mắt nhìn Chu Dịch Phong, tức giận nói: “Tôi sắp đi rồi, làm gì mà phải bảo bác sĩ tới muộn”.
“Bởi vì có một số chuyện riêng tư tôi không muốn người ngoài nhìn thấy”.
Chu Dịch Phong nhìn dáng vẻ ngượng ngùng đáng yêu của người phụ nữ, đột nhiên trào dâng ham muốn trêu đùa, anh ngồi thẳng dậy, bất ngờ áp sát khuôn mặt của An Hạ Mạc.
An Hạ Mạc sau khi nghe thấy câu vừa rồi của Chu Dịch Phong, hô hấp đã ngừng lại, sau đó lại thấy khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông này đột nhiên áp sát lại, toàn bộ đầu óc trở nên trống rỗng, chỉ có thể ngây người nhìn khuôn mặt tuấn tú ở ngay trong gang tấc, thậm chí quên cả thở.