Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 12: Gặp lại kẻ thù

Mấy ngày nay Chu Dịch Phong đi vắng, An Mạc Hạ ở một mình trong căn biệt thự trống trải không khỏi cảm thấy có chút cô đơn. Mặc dù lúc trước Chu Dịch Phong cũng không có về nhà mỗi ngày, nhưng dù gì cũng có chút mong chờ, nhưng hôm nay lại không một tia hi vọng nào.

An Mạc Hạ ôm chân ngồi tựa vào một góc sô pha, tâm hồn bay loạn tứ tung, lúc thì suy nghĩ Chu Dịch Phong khi nào mới về, lúc sau nghĩ mình nên báo thù Giang Doãn Hâm như thế nào, ngày mai phải đi Party của Xa Ngọc Lệ rồi mà hiện giờ cô vẫn chưa biết nên chuẩn bị gì.

Suy nghĩ cả buổi, An Mạc Hạ quyết định gọi Aaron đến, bảo anh ta tư vấn cho cô mai nên mặc gì, tham gia bữa tiệc người giàu phải chú ý những gì. Nhưng cô gọi mấy cuộc mà Aaron không nghe, chỉ đành hờn dỗi cúp máy.

Chắc Aaron lại bắt đầu bận rồi, hôm qua cô vô tình nhìn thấy tin tức Sở Mạn Doanh tham gia sự kiện trên tivi, có lẽ cô ta quay trở lại công việc rồi. Như vậy, đứa trẻ trong bụng cô ta có lẽ... cũng mất rồi nhỉ.

Nghĩ đến đây, An Mạc Hạ lại cảm thấy cáu kỉnh, cô vò đầu bứt tóc, quyết định ra ngoài đi dạo, tiện thể mua một bộ đồ tử tế, để ngày mai đi dự bữa tiệc "Diên Hồng".

Trong trung tâm thương mại đông nghịt người, hôm nay là ngày kỷ niệm sinh nhật một tuổi của trung tâm thương mại, còn là thứ bảy nữa nên rất đông.

An Mạc Hạ đã dạo mấy của hàng thời trang bình dân cho nữ nhưng không tìm được bộ nào ưng ý, vì vậy cô nghiến răng bước vào một cửa hàng hiệu cao cấp mà cô chưa bao giờ dám bước vào.

Cửa hàng này trang trí đơn giản nhưng không kém phần xa hoa, kiểu dáng quần áo cũng độc đáo và mới lạ, tuy nhiên không có một món nào dưới năm nghìn tệ.

An Mạc Hạ thích một chiếc váy màu hồng nhạt, tuy rằng giá lên đến năm chữ số khiến cô phải chùn bước, nhưng nó thật sự rất hợp với cô, có thể khoe được hết ưu điểm của cô, đơn giản nhưng không bình thường.

Nhẩm tính số dư trong tài khoản ngân hàng của mình, An Mạc Hạ cuối cùng vẫn quyết định từ bỏ, chuyện này nếu để cho Chu Dịch Phong biết có lẽ sẽ tức chết, không ngờ vợ anh ngay cả một chiếc váy mười nghìn tệ cũng không nỡ mua.

An Mạc Hạ lưu luyến đi về phía cửa, nhưng vừa tới cửa liền không cam lòng quay đầu lại, mua không nổi chẳng lẽ cũng không thể sờ một ít à?

Nhưng khi cô đang định sờ tay vào chất liệu mềm mại kia, thì chiếc váy bị một cánh tay khác cầm đi mất.

"Nhân viên phục vụ, chiếc váy này lúc trước tôi thử thấy rất đẹp, cô gói lại cho tôi", vừa nói là một phụ nữ có mái tóc dài ngang vai, tuy rằng nét khuôn mặt không quá xinh đẹp nhưng được trang điểm tinh tế nên cũng có thể coi gọi là mỹ nữ.

Bàn tay đang giơ lên của An Mạc Hạ cứng đơ lại, cô quá quen giọng nói này, đây chính là "bạn thân" Tô Bạch Nghi- người đã giật bạn trai cô.

Bạch Tô Nghi cố ý liếc nhìn vẻ mặt của An Mạc Hạ, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười đắc ý, rồi đi qua người cô như không hề quen biết.

"Hôm nay là sinh nhật của tôi, bạn trai của tôi bảo tôi mua bất cứ thứ gì tôi muốn. Lấy hai chiếc này cho tôi thử, nếu đẹp, tôi sẽ mua cả hai. Bạch Tô Nghi đắc ý chỉ vào hai bộ váy khác.

Nhân viên phục vụ ngay lập tức đi lấy đồ cho Bạch Tô Nghi với nụ cười thật tươi và không quên khen Bạch Tô Nghi là người rất may mắn.

An Mạc Hạ sững sờ đứng im tại chỗ một lúc lâu không thể di chuyển, Giang Doãn Hâm trở nên hào phóng như vậy từ khi nào mà để Bạch Tô Nghi tùy ý mua đồ trong một cửa hàng đắt tiền như vậy? Khi ở bên cô, thứ đắt nhất anh ta mua cho cô chỉ là một sợi dây chuyền nát giá mấy chục đồng, mà cô còn ngu si cảm động suốt thời gian dài, cảm thấy Giang Doãn Hâm kiếm tiền không dễ dàng, bảo anh sau này đừng tốn tiền vì cô nữa.

Nhưng cuối cùng cô nhận lại được gì! Tiền tiết kiệm đều dành hết cho tiểu tam!

An Mạc Hạ âm thầm siết chặt tay, trong mắt hiện lên vẻ chua chát.

Thấy An Mạc Hạ đứng yên hồi lâu, nhân viên cửa hàng bên cạnh tiến lên hỏi: "Tiểu thư, cô có ưng ý bộ đồ nào không? Tôi có thể lấy cho cô mặc thử."

Nghe thấy những lời này, Bạch Tô Nghi lại nhìn sang chỗ An Mạc Hạ, không quên nở nụ cười chế giễu, vừa rồi khi lấy chiếc váy này cô ta cũng chú ý đến người phụ nữ kia, phải công nhận là rất xinh đẹp. Phụ nữ luôn chú ý đến những người phụ nữ xinh đẹp hơn mình, nhưng quần áo trên người cô trông chả có vẻ đắt tiền, rõ ràng không được may mắn như cô, có một người bạn trai tiềm năng như Giang Doãn Hâm, vừa ngồi lên chức tổng giám đốc tập đoàn An Vân mấy ngày đã hoàn thành liên tiếp mấy dự án lớn, được công ty đánh giá cao, cứ như vậy, không chừng còn có cơ hội được điều lên tập đoàn Chu Thị, thế thì cuộc sống sau này của cô ta không cần phải buồn sầu nữa.

Giống như hôm nay sinh nhật cô ta, Giang Doãn Hâm rất hào phóng đưa thẻ tiết kiệm cho cô quẹt thoải mái, không hổ là người cô ta dùng mọi thủ đoạn cướp được.

“Thưa cô?”, nhân viên cửa hàng thấy An Mạc Hạ vẫn không phải ứng gì, lại dò hỏi thêm một tiếng.

“Tôi cũng thích chiếc váy hồng người kia đang cầm”, An Mạc Hạ chỉ tay vào chiếc váy trên tay Bạch Tô Nghi cười nói, thật sự chính cô cũng không biết mình lấy dũng khí này từ đâu ra.

“Chuyện này...”, nhân viên cửa hàng hiển nhiên là vô cùng khó xử: “Thật xin lỗi, mỗi bộ đồ trong cửa hàng chúng tôi đều chỉ có một chiếc, và chiếc váy kia cũng vậy, nó đã được vị khách kia mua rồi ạ”.

“Các bạn giúp tôi trao đổi với cô kia, tôi đồng ý trả giá gấp đôi”.

Không cần nhân viên cửa hàng chuyển lời, Bạch Tô Nghĩ đã nghe thấy giọng nói của An Mạc Hạ và không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, ngạc nhiên không phải vì lời nói của cô, mà là vì giọng nói đó rất giống của An Mạc Hạ, nó khiến cô ta cảm thấy chán ghét.

Nhưng Tô Bạch Nghi không nghĩ nhiều, mà liếc mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới, buồn cười, nhìn bộ dạng của cô rõ ràng trông không có vẻ mua nổi chiếc váy này, không biết lấy đâu ra tự tin mà dám bảo trả giá gấp đôi.

Bạch Tô Nghi nhếch miệng: “Cô gái, tôi thật sự rất thích chiếc váy này, nhưng nếu cô cũng thích nó như vậy, tôi có thể nhường lại cho cô. Tuy nhiên, giá gấp đổi hình như không thể hiện được giá trị của chiếc váy bị tôi và cô tranh giành. Thế này đi, cô trả giá gấp năm lần cho tôi, tôi sẽ nhường cô”.

Trong lời nói của Bạch Tô Nghi tràn đầy sự khiêu khích, ai tinh ý là có thể nghe ra được cô ta muốn làm An Mạc Hạ bẽ mặt, chứ không phải thật lòng muốn nhường chiếc váy này.

An Mạc Hạ cắn răng, giá gấp hai cô còn có thể chi trả, nhưng gấp năm quả thật quá nhiều tiền.

Thấy An Mạc Hạ không nói lời nào, Bạch Tô Nghi giả vờ thở dài: "Có một số người rõ ràng không mua nổi quần áo, còn tự ra vẻ ta đây đại gia", nói xong Bạch Tô Nghi nhìn sang nhân viên cửa hàng bên cạnh nói: "Tôi nghĩ rằng một cửa hàng cao cấp như cửa hàng của các bạn nên thiết lập tiêu chuẩn khách hàng, đừng để ai cũng có thể tùy ý bước vào đây, làm lãng phí thời gian của chúng ta”.

Nhân viên cửa hàng không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn cô cũng lộ ra vẻ khinh thường. Người phụ nữ này vừa rồi đã thử mấy bộ liền nhưng không mua bộ nào cả, rõ ràng không mua nổi, nhưng không biết vì sao lại cứ tranh váy với cô gái kia. Nhân viên cửa hàng định khuyên An Mạc Hạ thử chiếc váy khác thì giọng nói An Mạc Hạ lại vang lên.

“Được thôi, gấp năm thì gấp năm, nhưng tôi muốn đi gọi điện đã”, nói rồi liền vội vàng đi ra ngoài cửa hàng.

Bạch Tô Nghi đứng phía sau che miệng cười, nói với giọng to đủ để cả cửa hàng nghe thấy: “Ôi, đừng bảo mua không nổi nên chạy đó nhé”.

Hiển nhiên An Mạc Hạ đứng ngoài cửa nghe thấy giọng của cô ta, tức chỉ muốn đến đá cô ta một phát, cô không tin cả đàn ông lẫn váy đều bị Bạch Tô Nghi cướp mất. Cô lấy điện thoại ra gọi đến số mà cô chưa gọi bao giờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK