Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy Bạch Tô Nghi nói vậy, An Mạc Hạ kinh ngạc há hốc miệng, Bạch Tô Nghi vì để khiến cô xấu mặt mà liều mạng nhỉ, tra cả dữ liệu của nhân viên tập đoàn tài chính Chu Thị, không sai, lúc đó cô chưa phải nhân viên của Chu Thị, nhưng bây giờ...

 

Nghĩ đến đây, An Mạc Hạ từ từ nhếch khóe miệng, mỉm cười cao ngạo.

 

Bạch Tô Nghi nhìn thấy dáng vẻ này của An Mạc Hạ, nụ cười đắc ý liền biến mất, cô ta hung ác nhìn An Mạc Hạ: "An Mạc Hạ, bị người ta vạch trần lời nói dối mà cô còn dám cười như vậy, lúc trước tôi không nhận ra da mặt cô dày như vậy đó, quả nhiên bị người ta bao nuôi liền khác, tôi mà là cô thì đã sớm tìm cái lỗ nào để chui vào rồi, ồ, không, không đúng, tôi chết luôn cho nhanh",

 

"Xin lỗi, tôi sẽ không tùy tiện lấy tính mạng ra đùa đâu", An Mạc Hạ nhìn ánh mắt hung ác của Bạch Tô Nghi, chẳng thèm quan tâm nhún vai: "Tôi không biết cô tìm ai điều tra dữ liệu nhân viên, nhưng tôi nhắc nhở cô một câu, người đó sai rồi, bởi vì tôi..."

 

An Mạc Hạ ép sát Bạch Tô Nghi, cao ngạo nhìn cô ta: "Thực sự là nhân viên của Chu Thị".

 

Bạch Tô Nghi bị khí thế của An Mạc Hạ làm cho khiếp sợ, khi phản ứng lại mặt tức đến đỏ ửng lên, cô ta cười khẩy nói: "An Mạc Hạ, chuyện đã đến nước này rồi mà cô còn dám mạo danh là người của Chu Thị, cô không cảm thấy nực cười sao?"

 

"Kẻ nực cười là cô đó, tốn một đống thời gian nhờ người ta, kết quả điều tra sai, tôi thấy buồn cho cô đó", An Mạc Hạ không chịu yếu thế phản bác lại: "Hay là tôi giới thiệu cô với một nhân viên của Chu Thị, để anh ta nói xem tôi rốt cuộc có phải người của Chu Thị không nhé?"

 

"Cô đúng là đồ không biết xấu hổ, dám nói như vậy hả?"

 

"Tôi có gì không dám nói, vàng thật không sợ lửa".

 

Bạch Tô Nghi bị An Mạc Hạ chọc giận đến mức toàn thân run rẩy, giơ tay lên đánh vào khuôn mặt trắng nõn của An Mạc Hạ, nhưng tay còn chưa hạ xuống, đột nhiên bị một cánh tay to lớn tóm lấy.

“Bạch Tô Nghi, cô gây sự đủ chưa?”, giọng nói đầy tức giận của Giang Doãn Hâm vang lên trong không gian yên tĩnh, ngay sau đó Bạch Tô Nghi bị anh ta đẩy một cái lảo đảo lùi lại mấy bước, suýt nữa thì ngã nhào dưới đất.

 

“Giang Doãn Hâm, anh dám đẩy em chỉ vì An Mạc Hạ!”, Bạch Tô Nghi định thần lại, không dám tin nhìn Giang Doãn Hâm kéo An Mạc Hạ ra sau lưng bảo vệ cô: “Không phải em đã nói với anh rồi sao, con đàn bà An Mạc Hạ này chỉ toàn nói lời dối trá thôi, cô ta cũng chẳng phải là nhân viên của tập đoàn Chu Thị gì cả, có khi cô ta được tên nhà giàu vớ vẩn nào bao nuôi rồi đấy, vậy mà anh lại kéo con đàn bà dơ dáy đó ra sau lưng để bảo vệ sao?”

 

Giang Doãn Hâm nghe Bạch Tô Nghi nói vậy thì bực bội chau mày lại, giọng nói cũng trở lên vô cùng lạnh lùng: “Tôi thấy có vẻ người nói toàn lời dối trá là cô đấy”.

 

“Ý anh là sao?”, Bạch Tô Nghi trợn trừng mắt, gào lên: “Em dối trá chỗ nào?”

 

Giang Doãn Hâm hừ lạnh một tiếng: “Tôi có thể làm chứng An Mạc Hạ thật sự là nhân viên của tập đoàn Chu Thị, hôm nay cô ấy còn đi cùng một vị khách hàng lớn của Chu Thị đến công ty chúng tôi khảo sát, tôi không tin cái này có thể làm giả được”.

 

“Anh nói cái gì?”, Bạch Tô Nghi kinh ngạc há hốc miệng, điên cuồng lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Sao có thể như vậy được, rõ ràng em đã cho người điều tra rồi mà, trong tập đoàn Chu Thị không có tên cô ta cơ mà, không thể như thế được…”

 

Giang Doãn Hâm không thèm để ý đến Bạch Tô Nghi nữa, anh ta định kéo tay An Mạc Hạ đi ra chỗ khác thì cô ta ngăn lại: “Doãn Hâm, anh định đi đâu, bạn gái của anh vẫn còn ở đây, lần trước anh đã bỏ lại em vì An Mạc Hạ một lần rồi, lần này lại lại định bỏ mặc em một lần nữa sao?”, nói rồi, nước mắt Bạch Tô Nghi tuôn rơi lã chã, khuôn mặt đáng thương nhìn về phía Giang Doãn Hâm.

 

Giang Doãn Hâm hơi do dự một chút.

 

Thấy Giang Doãn Hâm có vẻ hơi dao động, khuôn mặt tuyệt vọng của Bạch Tô Nghi có chút mừng rỡ, cô ta tiếp tục nói: “Doãn Hâm, em thật sự không có lừa anh, em có nhờ một người bạn tra giúp em, người đó nói trong tập đoàn Chu Thị không có nhân viên nào tên là An Mạc Hạ cả, có thể bạn em đã nhầm, cái này anh không thể trách em được”.

 

Đàn ông nào mà chẳng thích mềm mỏng, thấy Bạch Tô Nghi đã nhún nhường nhận lỗi như vậy Giang Doãn Hâm cũng không lỡ bỏ bạn gái của mình ở lại đưa An Mạc Hạ rời đi.

 

Nhưng ánh mắt của anh ta lại có chút dao động, nhìn là biết đang phân vân giữa Bạch Tô Nghi và An Mạc Hạ.

 

An Mạc Hạ thấy vậy trong lòng không khỏi hừ lạnh một cái, trước đây cô thật sự không nhìn ra Giang Doãn Hâm lại khốn nạn như vậy, đứng núi này trông núi nọ.

 

Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút, người đàn ông kia cứ đứng đó không đưa ra quyết định.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK