Chu Dịch Phong nói rất có lý, An Mạc Hạ không thể phản bác được, nhưng dù sao bệnh viện cũng là chỗ công cộng, còn ở nhà là một nơi rất riêng tư…
An Mạc Hạ do dự một chút, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt trong veo của người đàn ông, đột nhiên cảm thấy bản thân nghĩ nhiều rồi, vì vậy không lảng tránh nữa liền gật đầu.
Thấy An Mạc Hạ đồng ý yêu cầu của mình, Chu Dịch Phong thoải mái vươn vai một cái, sau đó xoay người đi về phía cầu thang tầng hai, không quên hỏi người phụ nữ đang đứng sau anh một câu: “Vậy thì dùng phòng của tôi hay phòng của em?”
Đây rõ ràng là một câu hỏi bình thường nhưng lại khiến khuôn mặt vốn đã đỏ của An Mạc Hạ càng thêm đỏ, cô mở miệng định lên tiếng, người đàn ông ở đó lại tự mình đưa ra đáp án: “Hay là dùng phòng em đi, giường của em to, thoải mái hơn”, nói xong, Chu Dịch Phong nhanh chóng biến mất ở cuối cầu thang.
Nhìn bóng dáng người đàn ông biến mất, An Mạc Hạ có chút hối hận vì quyết định vừa rồi của mình, người đàn ông này có chỗ nào giống bệnh nhân chứ? Anh thực sự cần người chăm sóc vào ban đêm sao?
Hơn nữa…
Anh lại còn quan tâm chuyện phòng nào có giường to hơn, nằm thoải mái hơn sao?
Nhưng lời đã nói ra rồi, An Mạc Hạ chỉ đành hít sâu cam chịu, cùng lắm thì một đêm không ngủ là được, tránh người nào đó có ý đồ xấu xa.
An Mạc Hạ tắm rửa xong, vừa vào phòng liền nhìn thấy Chu Dịch Phong đang nằm tựa đầu trên chiếc giường lớn của mình, lúc này Chu Dịch Phong đã thay một bộ quần áo lụa tơ tằm kẻ sọc màu xanh lam rộng rãi, hai cúc đầu tiên không đóng, hờ hững để lộ ra vòng ngực rắn chắc của người đàn ông, dưới ánh đèn ngủ màu vàng mờ ảo, mang theo sự quyến rũ mê người.
An Mạc Hạ - người luôn tự hào rằng bản thân không phải là một người mê trai nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng ‘tuyệt vời’ này vẫn không kìm được mà nuốt nước bọt, sống mũi nóng như lửa đốt.
An Mạc Hạ há hốc mồm ngạc nhiên, không phải chứ! Chẳng lẽ cô lại chảy máu mũi vì nhìn thấy trai đẹp sao?
Nhưng thật may điều đáng xấu hổ đã không xảy ra, An Mạc Hạ cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc kỳ lạ đang trào dâng trong lòng, cố gắng tỏ ra bình thản bước tới trước mặt Chu Dịch Phong.
Nghe thấy tiếng bước chân, Chu Dịch Phong hơi ngẩng đầu lên, đặt cuốn sách vừa rồi đang đọc lên đầu giường, bình tĩnh nhìn người phụ nữ trước mặt.
An Mạc Hạ cố gắng để tầm mắt của mình không rơi vào ngực Chu Dịch Phong, vì vậy nhìn chằm chằm khăn trải giường, không chớp mắt nói: “Chuyện đó, thôi đêm nay anh ngủ trên giường đi, tôi ngủ dưới đất, có cần gì thì cứ gọi tôi bất cứ lúc nào”, nói xong, An Mạc Hạ chuẩn bị vòng qua người Chu Dịch Phong, sang phía bên kia lấy gối và chăn.
Nhưng chưa kịp bước được hai bước, cổ tay đã bị một lực nắm lấy.
An Mạc Hạ giật mình, quay đầu nghi ngờ nhìn người đàn ông đang kéo mình.
Chu Dịch Phong có chút bất đắc dĩ, giọng điệu không vui hỏi: “Em muốn ngủ dưới đất?”
An Mạc Hạ gật đầu: “Đúng vậy, anh ngủ trên giường rồi thì đương nhiên tôi phải ngủ dưới đất rồi, lẽ nào ngủ cùng với anh sao?”, nói đến đây, An Mạc Hạ lập tức dừng lại, một ý nghĩ kỳ lạ bất ngờ xuất hiện trong đầu cô, Chu Dịch Phong không phải là nghĩ như thế chứ?
Quả nhiên hai giây sau cô đã nghe thấy giọng điệu chắc nịch của Chu Dịch Phong: “Lẽ nào không phải nên vậy sao?”