Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những bạn học vây quanh nhìn thấy tình cảnh này liền im lặng, giống như xem trò hề, nhìn vẻ mặt hai người yêu cũ.

 

Một lúc sau, An Mạc Hạ mới bình tĩnh nói, tuy nhiên giọng cô vẫn hơi khàn khàn: "Giang Doãn Hâm, lâu rồi không gặp".

 

Giang Doãn Hâm hơi sững người, đáp: "Lâu rồi không gặp".

 

Bầu không khí trong căn phòng lập tức trở nên kỳ quái, Bạch Tô Nghi nhìn hai người, tức đến mức mặt tái mét, cô ta kéo tay Giang Doãn Hâm, cố mỉm cười: "Doãn Hâm, em hơi đói rồi, hay chúng ta ngồi xuống nói chuyện với bạn học đi".

 

Giang Doãn Hâm lúc này mới hoàn hồn, hoang mang nhìn Bạch Tô Nghi.

 

Những bạn học khác đang nhìn cũng vội vàng giảng hòa nói: “Đúng vậy đúng vậy, nếu mọi người đến đông đủ rồi, vậy chúng ta gọi thức ăn lên đi, vừa ăn vừa nói chuyện", vừa dứt lời liền bảo Giang Doãn Hâm và Bạch Tô Nghi ngồi xuống.

 

Không biết do vô tình hay cố ý, khi An Mạc Hạ và Lâm San San định ngồi xuống, chỉ còn sót lại hai vị trí bên cạnh Giang Doãn Hâm, Lâm San San xung phong ngồi cạnh Giang Doãn Hâm, tránh cho An Mạc Hạ ăn không ngon, nhưng An Mạc Hạ không quan tâm, bình tĩnh ngồi xuống cạnh Giang Doãn Hâm.

 

Lần này cô đến để báo thù Giang Doãn Hâm và Bạch Tô Nghi, không giả vờ thân mật với anh ta sao có thể chọc giận được Bạch Tô Nghi chứ.

 

Quả nhiên Bạch Tô Nghi nhìn thấy An Mạc Hạ ngồi cạnh Giang Doãn Hâm, trên mặt lóe lên lửa giận.

 

"Nào nào nào, mọi người lâu rồi không gặp, chúng ta cạn ly đã", một người đàn ông tên Khưu Tường đứng dậy giơ ly lên.

 

Những người khác nghe thấy vậy, đứng dậy giơ ly rượu trong tay lên, phòng riêng lập tức nhộn nhịp, bầu không khí kỳ quái ban nãy cũng tản đi bớt.

 

Sau khi bầu không khí hài hòa hơn, mọi người bắt đầu nói chuyện phiếm, nhưng nói mãi chủ đề vẫn vây quanh Giang Doãn Hâm và An Mạc Hạ, mọi người bảo sự thay đổi về ngoại hình của An Mạc Hạ đã đánh cắp trái tim của cẩu độc thân bọn họ, nói Giang Doãn Hâm nổi tiếng nhất trong đám bạn học.

 

Đương nhiên An Mạc Hạ và Giang Doãn Hâm trở thành tiêu điểm thì mọi người sẽ quên mất Bạch Tô Nghi, cô ta tức giận đến mức mặt mày tái xanh.

Bạch Tô Nghi âm thầm bóp chặt chiếc ly thủy tinh trong tay.

 

Trước khi tham dự buổi tu họp hôm nay, cô ta vốn chắc chắn rằng mình sẽ tâm điểm của buổi họp lớp, nhưng không ngờ tự dưng lại bị An Mạc Hạ chiếm spotlight, mà Giang Doãn Hâm còn không ngừng liếc nhìn An Mạc Hạ, trong đôi mắt đó rõ ràng đã nhen nhóm lại sự hứng thú.

 

Phải chăng tất cả đàn ông trên đời này đều dễ dàng thay đổi, thích đứng núi này trông núi nọ như vậy sao!

 

Bạch Tô Nghi càng nghĩ càng tức, ngước nhìn dáng vẻ An Mạc Hạ được mọi người vây quanh khen ngợi thì hừ lạnh một tiếng: "Mạc Hạ, không ngờ người tớ gặp ở cửa hàng quần áo hôm trước là cậu thật, sao cậu không nói với tớ, nếu thế tớ đã nhường chiếc váy đó cho cậu rồi, đỡ phải mua với giá gấp mười".

 

Nghe thấy lời này, khóe miệng An Mạc Hạ nhếch lên nụ cười giễu cợt, xem ra Bạch Tô Nghi lại muốn gây chuyện rồi.

 

Các bạn học ngồi bên cạnh nghe Bạch Tô Nghi nói vậy thì đều nhìn sang An Mạc Hạ với ánh mắt tò mò.

 

Lâm San San là người đầu tiên lên tiếng hỏi: "Mạc Hạ, lúc trước cậu và Bạch Tô Nghi đã gặp nhau rồi à? Chuyện mua váy với giá gấp mười là sao vậy?"

 

An Mạc Hạ còn chưa mở lời đáp, Bạch Tô Nghi đã giành nói trước: "Mọi người không biết đâu, cách đây không lâu, tớ đã gặp Mạc Hạ một lần, lúc đó còn chưa nhận ra cậu ấy, tớ thích một chiếc váy giá mười nghìn tệ, An Mạc Hạ cũng thích chiếc váy đó, sau đó cậu ấy còn nói muốn mua chiếc váy của tớ với giá gấp mười cơ".

 

"Oa, cậu bá đạo thế", Lâm San San hoàn toàn không hiểu ý đồ của Bạch Tô Nghi, còn khen ngợi An Mạc Hạ.

 

Mấy cô bạn còn lại đều bất ngờ: "Gấp mười lần chẳng phải là một trăm nghìn tệ à? Mạc Hạ, hiện giờ cậu giàu thế, vung tay tiêu một đống tiền không chớp mắt luôn? Chiếc váy một trăm nghìn tệ, tớ nghĩ còn không dám nghĩ đến nữa".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK