Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày họp lớp, An Mạc Hạ đã hẹn trước với Lâm San San ở cổng một quán cafe cách khách sạn Bích Ngọc Cư không xa.

Ở phía xa, An Mạc Hạ vừa nhìn đã nhận ra Lâm San San, hai năm không gặp, cô không còn là cô gái để tóc ngắn như trong trí nhớ của An Mạc Hạ, tóc đã dài đến vai, kiểu tóc đơn giản, hơi uốn cụp, được nhuộm màu hạt dẻ, trông hoạt bát đáng yêu.

An Mạc Hạ bước qua chỗ Lâm San San, khóe miệng mỉm cười.

Mà khi Lâm San San nhìn thấy An Mạc Hạ, ánh mắt lộ ra mấy phần ngưỡng mộ, nhưng cô nhanh chóng di chuyển ánh mắt, có vẻ cô như không nhận ra An Mạc Hạ.

Cho đến khi An Mạc Hạ đi đến trước mặt Lâm San San ho hai tiếng, Lâm San San mới nghi ngờ hỏi: "Người đẹp, cô muốn hỏi đường sao?"

An Mạc Hạ suýt nữa bật cười, cô cố nén cười, nói: "Xin hỏi cậu là Lâm San San phải không?"

Lâm San San càng nghi ngờ hơn, nhưng vẫn gật đầu theo phản xạ: "Đúng vậy, sao cô quen tôi?"

"Bởi vì...", An Mạc Hạ cố ý cao giọng, cười nói: "Bởi vì tớ là bạn đại học của cậu, An Mạc Hạ đây".

Vừa dứt lời An Mạc Hạ có thể thấy rõ sắc mặt Lâm San San thay đổi ngay tức khắc, cằm cô sắp rơi xuống đất đến nơi: "Cậu, cậu, cậu... An Mạc Hạ?"

An Mạc Hạ gật đầu, sau đó ưỡn ngực, tạo dáng quyến rũ, cười nói: "San San, đây là vẻ ngoài của tớ sau khi thay đổi đó, sao nào, được không?"

Lâm San San sững sờ mất một lúc, sau mới khen: "Trời ạ, đâu chỉ được thôi, đẹp mù mắt tớ rồi", giọng của cô ấy vẫn lộ ra vẻ không thể tin nổi.

"Mau nói cho tớ biết là thợ trang điểm nào đã giúp cậu thay đổi vậy, giới thiệu cho tớ đi".

"Không thành vấn đề, có điều tính cách của anh ấy có hơi kỳ quái, tí nữa tớ hỏi giúp cậu".

...

Hai người vừa nói vừa cười đi về phía khách sạn Bích Ngọc Cư.

Cùng lúc đó, một chiếc Mercedes-Benz G đột nhiên đỗ trước cổng khách sạn Bích Ngọc Cư, một người đàn ông mặc bộ âu phục thẳng thớm ngồi ghế lái xuống xe, khuôn mặt anh ta trắng nõn, ngũ quan tuấn tú, trên sống mũi còn có một cặp kính màu vàng, vừa nhìn đã thấy có khí chất thư sinh, lại mang theo vẻ giàu kinh nghiệm nơi thương trường.

Sau đó có một cô gái ăn mặc thời trang xuống từ ghế phó lái, cô ta mặc một chiếc áo sơ mi caro lộ vai, lại thêm chiếc chân váy bò ngắn, khuôn mặt được trang điểm tinh xảo, trông vô cùng xinh đẹp.

Cô ta khoác tay anh chàng kia, mặt mày khó chịu nói: "Doãn Hâm, em nghe nói, hôm nay An Mạc Hạ cũng tham gia họp lớp đó, hừ, em muốn xem xem rốt cuộc mặt cô ta dày đến mức nào", vừa nói, Bạch Tô Nghi vừa nhìn mặt Giang Doãn Hâm, muốn xem Giang Doãn Hâm là bạn trai cũ An Mạc Hạ sẽ có phản ứng thế nào.

Giang Doãn Hâm chỉ lạnh lùng "ừ" một tiếng, dường như Bạch Tô Nghi đang nói với anh câu trời hôm nay đẹp nhỉ.

Nhìn thấy Giang Doãn Hâm thế này, Bạch Tô Nghi khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng chẳng bao lâu sau đã cảm thấy phép thử ban nãy của mình thật nực cười, cô ta đang lo cái quái gì chứ, đồ xấu xí An Mạc Hạ sao có thể thắng nổi cô ta chứ, cô ta đố kỵ An Mạc Hạ cái gì chứ!

Vậy nên Bạch Tô Nghi, lại tự tin ngẩng đầu, hôm nay cô ta đã dò la qua về mấy cô bạn học đến tham gia họp lớp rồi, về dung mạo không ai bằng cô, về bạn trai, Giang Doãn Hâm hơn bao nhiêu bạn học nam, Bạch Tô Nghi hôm nay chính là kẻ thắng trong buổi họp lớp này.

Nghĩ đến đây, Bạch Tô Nghi mỉm cười đắc ý, ôm cánh tay Giang Doãn Hâm ngày càng chặt hơn.

Phòng riêng 606 của khách sạn Bích Ngọc Cư là nơi tổ chức họp lớp, lúc này trong phòng riêng đã có kha khá người đến rồi, bọn họ tụ tập nói chuyện, cũng có người cúi đầu chơi điện thoại.

An Mạc Hạ vừa đi đến cửa, đột nhiên nhớ đến Aaron từng nhắc cô trang điểm lại, đặc biệt là trong thời khắc này, vậy nên cô bảo Lâm San San vào trước, còn cô đi đến nhà vệ sinh.

Ở bên này An Mạc Hạ vừa bước vào nhà vệ sinh, Bạch Tô Nghi liền kéo Giang Doãn Hâm bước vào phòng riêng,

Vừa bước vào Bạch Tô Nghi liền nhìn quanh phòng riêng, không nhìn thấy An Mạc Hạ cô ta bất giác cười khẩy.

Cuối cùng An Mạc Hạ vẫn không dám tới.

"Ái ôi? Đây chẳng phải Bạch Tô Nghi sao, nghe nói cậu ở bên Giang Doãn Hâm rồi à, không ngờ đó nha", có bạn học khá thân với Bạch Tô Nghi tiến lên hỏi, trong mắt ẩn chứa vẻ ngưỡng mộ: "Không ngờ cuối cùng cậu cũng theo đuổi được nam thần của trường đó".

Nghe thấy vậy, Bạch Tô Nghi mỉm cười, ra vẻ xấu hổ, nép sát vào vai Giang Doãn Hâm: "Tớ theo đuổi lúc nào, cũng đâu phải tớ theo đuổi anh ấy".

"Ý của cậu là Giang Doãn Hâm theo đuổi cậu sao?", lại có một cô bạn học hóng hớt hỏi, trong phòng riêng lập tức vang lên tiếng cười đùa.

Mọi người đều biết chuyện An Mạc Hạ và Giang Doãn Hâm, nhưng cố ý không nói, một là không muốn mọi người mất hứng; hai là bọn họ cũng biết dạo gần đây Giang Doãn Hâm làm ăn khá được, vẫn phải dựa dẫm vào anh ta để lên đời, vậy nên không hề nhắc đến cái tên An Mạc Hạ.

Nghe thấy bạn học hỏi vậy, Bạch Tô Nghi không nói gì, e thẹn nhìn Giang Doãn Hâm.

Giang Doãn Hâm mỉm cười, kéo vai Bạch Tô Nghi nói: "Tô Nghi xinh đẹp như thế này, đương nhiên là tớ theo đuổi cô ấy rồi".

Vừa dứt lời, trong phòng liền xôn xao.

"Òa, đang tỏ tình sao, Bạch Tô Nghi, tớ hâm mộ cậu quá".

"Đúng vậy, ước gì có ai đối xử với tớ tốt như vậy".

"Nếu các cậu xinh đẹp được như Bạch Tô Nghi thì cũng lấy được lòng nam thần đó".

"Má cậu chứ..."

",,,"

"Ái ôi, mấy năm nay kẻ thứ ba mà cũng phách lối vậy sao, không sợ bị đánh gãy chân à?", giữa mấy tiếng nịnh nọt a dua, một giọng nói châm chọc chợt vang lên.

Lâm San San không nghe nổi nữa, sải bước đi đến trước mặt Bạch Tô Nghi và Giang Doãn Hâm, khinh thường nhìn hai người.

Trong lòng cảm thấy không đáng thay cho An Mạc Hạ, mặc dù hai năm nay cô không ở trong nước, nhưng lúc trước cô cũng từng chứng kiến những gì An Mạc Hạ bỏ ra cho Giang Doãn Hâm, không những không nhận được báo đáp, còn đổi lấy sự vô ơn của Giang Doãn Hâm, hơn nữa tên khốn khiếp này còn đường hoàng ân ái với tuesday.

Thế giới này lớn thật, chuyện lạ gì cũng có.

Sắc mặt Bạch Tô Nghi và Giang Doãn Hâm đen sì, bọn họ lạnh lùng nhìn Lâm San San.

Lâm San San chẳng hề sợ hãi nhìn hai người, những người khác sợ Giang Doãn Hâm, cô thì không.

"Giang Doãn Hâm tôi không ngại nói với cậu, hôm nay An Mạc Hạ cũng đến, cậu cứ đợi mà hối hận đi".

Vừa dứt lời, ngoài cửa vang lên giọng nói lạnh lùng: "Chào mọi người, xin lỗi nhé, tớ đến muộn".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK