Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nhìn dáng vẻ vô lại của anh, cho dù vẫn mang vẻ quý tộc ngày thường, nhưng An Mạc Hạ không kìm được nhếch khóe miệng mỉm cười, lại thêm việc Chu Dịch Phong bảo muốn ăn canh gà cô nấu càng khiến đáy mắt cô lộ ra sự xấu hổ xen lẫn mừng rỡ.  

 

Không ai được khen mà không vui cả, huống hồ còn là Chu Dịch Phong vốn được ăn nhiều của ngon vật lạ, có điều canh gà này chẳng phải của Sở Mạn Doanh mang đến sao? Không ngon nhưng vẫn là...  

 

Nghĩ đến đây, An Mạc Hạ chợt cảm thấy chua chát, cô lắc đầu, không để bản thân nghĩ linh tinh nữa, sau đó đè nén vấn đề mình muốn hỏi xuống.  

 

"À, tối này anh Claire sẽ rời khỏi tập đoàn Chu Thị, đến các công ty khác khảo sát, vừa hay tôi có thể về nhà, lúc đó tôi sẽ hầm gà rồi mang qua cho anh, bây giờ anh ăn tạm cái này đi", An Mạc Hạ hơi khó chịu đáp.  

 

Ánh mắt Chu Dịch Phong lóe lên sự vui vẻ, nhưng vẻ mặt vẫn rất lạnh lùng: "Ừm, nhưng đừng muộn quá, tối nay tôi muốn nghỉ ngơi sớm".  

 

An Mạc Hạ gật đầu: "Tôi sẽ mang đến sớm nhất có thể".  

 

Sau đó, bầu không khí trong phòng bệnh trở nên lúng túng, nhưng rõ ràng đỡ hơn ban nãy nhiều, An Mạc Hạ thấy Chu Dịch Phong vẫn không chịu ăn đồ Sở Mạn Doanh mang đến, cố gắng khuyên nhủ mấy câu, anh mới chịu ăn một chút, chỗ còn lại kiên quyết không ăn, An Mạc Hạ chỉ đành đau lòng đem hộp giữ nhiệt đổ vào thùng rác.  

 

Khi quay về phòng bệnh, Chu Dịch Phong đang nhắm mắt nằm trên giường, khuôn mặt trắng nõn tinh tế nay được chiếu một quầng sáng nhàn nhạt, lông mi dài dày chớp chớp, đôi môi mỏng gợi cảm khẽ mím, hơi nhếch lên, trông anh như một ảo giác, cảm giác chạm vào sẽ biến mất, khiến cho An Mạc Hạ đứng ở cửa không khỏi cảm thấy hoảng hốt.  

 

Người đàn ông như này thật sự kết hôn với mình sao? Hơn nữa tối qua còn tỏ tình với cô?  

 

Tất cả mọi thứ thật kỳ diệu, đến bây giờ An Mạc Hạ vẫn không dám tin.  

 

"Em chưa đi sao? Chẳng phải em nên quay về phụng mệnh trưởng phòng đại nhân của em sao?", Chu Dịch Phong nằm trên giường không biết đã mở mắt tự lúc nào, đôi mắt đen láy, sâu như hồ nước nhìn thẳng về phía An Mạc Hạ, trong mắt thoáng lóe lên vẻ phức tạp.  

 

Giống như một người bị bắt tại trận, khuôn mặt trắng nõn của An Mạc Hạ đỏ ửng lên, cô nhanh chóng quay đầu, khẽ ho hai tiếng: "Tôi, tôi chuẩn bị đi đây, anh không cần tôi giúp gì nữa đúng không?"  

 

"Ừm", Chu Dịch Phong lạnh lùng nói.  

 

"Nếu vậy, tôi đi đây", nói xong, An Mạc Hạ liền nhanh chóng đi đến bên giường bệnh cầm lấy túi của mình, chuẩn bị đi ra ngoài.  

 

Nhưng khi cô quay người rời đi, cô cảm thấy cổ tay mình bị siết chặt, bên trên bị một cánh tay thon dài nắm lấy.  

 

An Mạc Hạ ngẩn người, khó hiểu nhìn về phía Chu Dịch Phong.  

 

Chu Dịch Phong há miệng, dường như muốn nói gì đó, đôi mắt lóe sáng, nhìn cô chằm chằm, nhưng một lúc lâu sau, anh vẫn không mở lời, khi An Mạc Hạ cảm thấy mất tự nhiên, lực trên tay chợt biến mất, Chu Dịch Phong bình tĩnh nằm lại xuống giường.  

 

"Tối đừng quên đưa cơm cho tôi nhé", anh nói nhỏ, sau đó nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.  

 

An Mạc Hạ nhìn anh, đáp: "Biết rồi", sau đó đi ra khỏi cửa phòng bệnh.  



Cô vừa đi, Chu Dịch Phong nằm trên giường bệnh liền trợn trừng mắt, khẽ thở dài. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK